Thập Niên 70 : Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ
Chương 44: Mua Truyện Tranh
Lạc Tân
14/06/2024
Tùng Tử nhất thời không biết nên làm gì, đứng ngây người ở đó.
Cậu bé còn quá nhỏ, dù thông minh đến đâu cũng khó có thể phán đoán được thái độ của người lớn là khách sáo hay thực sự nghĩ vậy.
"Gia đình chúng ta đều tự làm việc của mình. Có ý thức làm việc là đáng khen ngợi, nhưng không phải chuyện gì cũng bắt các con làm."
Lúc này Tùng Tử mới ngưng làm.
"Các con đừng ở nhà nữa, ra ngoài chơi đi, nhưng không được ra khỏi đại viện, trưa nhớ về ăn cơm đấy."
Thời này trẻ em đều được nuôi thả rông, Thạch Lập Hạ cũng không bó buộc chúng, ở độ tuổi này nên chạy nhảy khắp nơi.
Hổ Đầu lấy hết dũng khí để nói: "Con có thể đọc sách ở nhà không?"
"Đọc sách? Đọc sách gì?"
Tiểu Đậu Bao lại chạy đi với đôi chân ngắn, lúc đi ra trong tay ôm vài cuốn truyện tranh.
“Vẽ tranh.”
“Đồng chí Đại Soái mua cho các con à?”
Hổ Đầu có chút căng thẳng nhìn Thạch Lập Hạ, những cuốn truyện tranh này đều rất đắt. Chú Hình lại mua rất nhiều, khiến cậu bé lo lắng Thạch Lập Hạ có cảm thấy chú Hình tiêu cho bọn họ quá nhiều tiền hay không.
“Lát nữa đặt những quyển này ở trên bàn của phòng khách, hai cái bàn kia là của ba anh em các con, các con cũng phải phụ trách thu dọn. Đọc sách thì phải ngồi xem cho tử tế, không thể nằm xem, sau này hỏng mắt muốn đi lính cũng không được.”
Trái tim đang căng thẳng của Hổ Đầu và Tùng Tử bỗng thấy nhẹ nhõm, đều vâng một tiếng giòn tan.
“Truyện lúc nào cũng có thể đọc, thừa dịp buổi sáng thời tiết mát mẻ ra ngoài chơi một hồi, buổi chiều trời nóng lại ở nhà đọc sách.”
Thạch Lập Hạ hy vọng ba anh em có thể kết giao bạn bè trong nhà máy. Chúng đều không phải người tỉnh này, lúc nói chuyện mang theo khẩu âm miền quê nồng đậm, cần phải sửa lại.
Thạch Lập Hạ cũng không phải ghét bỏ khẩu âm của bọn chúng, mà nếu chúng nói chuyện không giống với người khác, sẽ dễ bị bạn cùng lứa tuổi xa lánh.
Đừng thấy trẻ con còn nhỏ, chứ thật ra cũng có hội nhóm và quy tắc của riêng mình, có đôi khi trẻ con còn tàn nhẫn hơn cả người lớn nữa.
Ba anh em là người nông thôn tới đây, vốn đã dễ dàng bị kỳ thị, nếu nói chuyện còn không giống, lộ rõ là khác việt với những đứa trẻ khác thì sẽ càng dễ bị chê cười và khi dễ.
Hổ Đầu cùng các em cất hết truyện tranh lên bàn, Thạch Lập Hạ xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong. Có lẽ có hơn mười quyển, chẳng trách Hình Phong để bọn nhỏ ở lại nhà khách cũng không lo bọn nhỏ chạy loạn hoặc là nhàm chán.
Ba anh em chuẩn bị ra ngoài thì bị Thạch Lập Hạ gọi lại:
"Nếu bị ai bắt nạt thì đừng có giấu giếm, nhất định phải về nói với chúng ta. Chuyện mấy đứa bị bắt nạt thì không nói gì, nhưng nếu người khác cho rằng nhà mình dễ bắt nạt thì không được! Biết chưa!"
"Biết rồi ạ!"
Ba anh em chạy ra khỏi nhà được một đoạn kha khá, Tùng Tử nhìn lại phía sau rồi mới nhỏ giọng hỏi Hổ Đầu:
"Anh cả, anh nghĩ người phụ nữ đó sẽ luôn tốt với chúng ta chứ?"
Mặc dù Thạch Lập Hạ thường xuyên nói những lời không hay, nhưng Tùng Tử lại cảm thấy cô còn thân thiện hơn những người bề ngoài thì cười nói, mà bên trong lại rất xấu xa như bác cả.
Tuy nhiên, những trải nghiệm trước đây khiến cho Tùng Tử vẫn không yên tâm lắm.
Hổ Đầu trầm ngâm: "Còn phải xem thêm."
Hổ Đầu tuy không lớn tuổi nhưng lại có nhiều kinh nghiệm.
Sự hỗn loạn trong gia đình chúng không bắt đầu từ sau khi cha mẹ qua đời, từ khi cậu bé sinh ra, đã cảm nhận được ác ý của người lớn.
Lúc ông bà nội còn sống, đối xử với cậu bé và em trai không tốt bằng con nhà bác cả, đã rất nhiều lần cậu bé nhìn thấy ông bà nội lén cho anh họ em họ ăn ngon, còn bảo chúng không được cho nhà họ biết.
Cậu bé và em trai đánh nhau với anh họ em họ, rõ ràng là bị đối phương trêu chọc trước, nhưng người bị mắng luôn là chúng.
Mẹ cậu bé lại càng vất vả hơn, làm nhiều việc nhất nhưng lại ăn ít nhất, thảm nhất.
Nhưng mỗi lần cha chúng trở về, trong nhà lại mang một bộ dáng khác.
Lúc đầu, bác cả và bác gái đối xử với chúng khá tốt, nhưng chẳng bao lâu sau lại thay đổi hoàn toàn, thường xuyên đánh chửi chúng.
"Anh ơi, nếu cô ấy không tốt với chúng ta thì phải làm sao? Chú lại thường xuyên đi vắng nhà." Từng Tử lo lắng hỏi.
Nếu không thể ở lại đây nữa, chúng sẽ không còn nơi nào để đi.
"Sao cậu bé còn nhỏ vậy chứ, nếu cậu bé đã lớn thì sẽ không phải lo những chuyện này rồi.
Hổ Tử buồn bã, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Chú là người tốt, nếu cô ấy không tốt, chúng ta cứ nói với chú.”
Cậu bé còn quá nhỏ, dù thông minh đến đâu cũng khó có thể phán đoán được thái độ của người lớn là khách sáo hay thực sự nghĩ vậy.
"Gia đình chúng ta đều tự làm việc của mình. Có ý thức làm việc là đáng khen ngợi, nhưng không phải chuyện gì cũng bắt các con làm."
Lúc này Tùng Tử mới ngưng làm.
"Các con đừng ở nhà nữa, ra ngoài chơi đi, nhưng không được ra khỏi đại viện, trưa nhớ về ăn cơm đấy."
Thời này trẻ em đều được nuôi thả rông, Thạch Lập Hạ cũng không bó buộc chúng, ở độ tuổi này nên chạy nhảy khắp nơi.
Hổ Đầu lấy hết dũng khí để nói: "Con có thể đọc sách ở nhà không?"
"Đọc sách? Đọc sách gì?"
Tiểu Đậu Bao lại chạy đi với đôi chân ngắn, lúc đi ra trong tay ôm vài cuốn truyện tranh.
“Vẽ tranh.”
“Đồng chí Đại Soái mua cho các con à?”
Hổ Đầu có chút căng thẳng nhìn Thạch Lập Hạ, những cuốn truyện tranh này đều rất đắt. Chú Hình lại mua rất nhiều, khiến cậu bé lo lắng Thạch Lập Hạ có cảm thấy chú Hình tiêu cho bọn họ quá nhiều tiền hay không.
“Lát nữa đặt những quyển này ở trên bàn của phòng khách, hai cái bàn kia là của ba anh em các con, các con cũng phải phụ trách thu dọn. Đọc sách thì phải ngồi xem cho tử tế, không thể nằm xem, sau này hỏng mắt muốn đi lính cũng không được.”
Trái tim đang căng thẳng của Hổ Đầu và Tùng Tử bỗng thấy nhẹ nhõm, đều vâng một tiếng giòn tan.
“Truyện lúc nào cũng có thể đọc, thừa dịp buổi sáng thời tiết mát mẻ ra ngoài chơi một hồi, buổi chiều trời nóng lại ở nhà đọc sách.”
Thạch Lập Hạ hy vọng ba anh em có thể kết giao bạn bè trong nhà máy. Chúng đều không phải người tỉnh này, lúc nói chuyện mang theo khẩu âm miền quê nồng đậm, cần phải sửa lại.
Thạch Lập Hạ cũng không phải ghét bỏ khẩu âm của bọn chúng, mà nếu chúng nói chuyện không giống với người khác, sẽ dễ bị bạn cùng lứa tuổi xa lánh.
Đừng thấy trẻ con còn nhỏ, chứ thật ra cũng có hội nhóm và quy tắc của riêng mình, có đôi khi trẻ con còn tàn nhẫn hơn cả người lớn nữa.
Ba anh em là người nông thôn tới đây, vốn đã dễ dàng bị kỳ thị, nếu nói chuyện còn không giống, lộ rõ là khác việt với những đứa trẻ khác thì sẽ càng dễ bị chê cười và khi dễ.
Hổ Đầu cùng các em cất hết truyện tranh lên bàn, Thạch Lập Hạ xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong. Có lẽ có hơn mười quyển, chẳng trách Hình Phong để bọn nhỏ ở lại nhà khách cũng không lo bọn nhỏ chạy loạn hoặc là nhàm chán.
Ba anh em chuẩn bị ra ngoài thì bị Thạch Lập Hạ gọi lại:
"Nếu bị ai bắt nạt thì đừng có giấu giếm, nhất định phải về nói với chúng ta. Chuyện mấy đứa bị bắt nạt thì không nói gì, nhưng nếu người khác cho rằng nhà mình dễ bắt nạt thì không được! Biết chưa!"
"Biết rồi ạ!"
Ba anh em chạy ra khỏi nhà được một đoạn kha khá, Tùng Tử nhìn lại phía sau rồi mới nhỏ giọng hỏi Hổ Đầu:
"Anh cả, anh nghĩ người phụ nữ đó sẽ luôn tốt với chúng ta chứ?"
Mặc dù Thạch Lập Hạ thường xuyên nói những lời không hay, nhưng Tùng Tử lại cảm thấy cô còn thân thiện hơn những người bề ngoài thì cười nói, mà bên trong lại rất xấu xa như bác cả.
Tuy nhiên, những trải nghiệm trước đây khiến cho Tùng Tử vẫn không yên tâm lắm.
Hổ Đầu trầm ngâm: "Còn phải xem thêm."
Hổ Đầu tuy không lớn tuổi nhưng lại có nhiều kinh nghiệm.
Sự hỗn loạn trong gia đình chúng không bắt đầu từ sau khi cha mẹ qua đời, từ khi cậu bé sinh ra, đã cảm nhận được ác ý của người lớn.
Lúc ông bà nội còn sống, đối xử với cậu bé và em trai không tốt bằng con nhà bác cả, đã rất nhiều lần cậu bé nhìn thấy ông bà nội lén cho anh họ em họ ăn ngon, còn bảo chúng không được cho nhà họ biết.
Cậu bé và em trai đánh nhau với anh họ em họ, rõ ràng là bị đối phương trêu chọc trước, nhưng người bị mắng luôn là chúng.
Mẹ cậu bé lại càng vất vả hơn, làm nhiều việc nhất nhưng lại ăn ít nhất, thảm nhất.
Nhưng mỗi lần cha chúng trở về, trong nhà lại mang một bộ dáng khác.
Lúc đầu, bác cả và bác gái đối xử với chúng khá tốt, nhưng chẳng bao lâu sau lại thay đổi hoàn toàn, thường xuyên đánh chửi chúng.
"Anh ơi, nếu cô ấy không tốt với chúng ta thì phải làm sao? Chú lại thường xuyên đi vắng nhà." Từng Tử lo lắng hỏi.
Nếu không thể ở lại đây nữa, chúng sẽ không còn nơi nào để đi.
"Sao cậu bé còn nhỏ vậy chứ, nếu cậu bé đã lớn thì sẽ không phải lo những chuyện này rồi.
Hổ Tử buồn bã, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Chú là người tốt, nếu cô ấy không tốt, chúng ta cứ nói với chú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.