Chương 41: Ảnh Hưởng 5
Trương Giai Âm
29/04/2024
Hai chị em nằm chen chúc trên một cái giường, Triệu Miên cảm thấy trống trải đến không ngủ được, ghé vào tai em gái mình thì thầm: "Trước kia chị chỉ nghĩ em thông minh, nhân duyên tốt, không nghĩ đến em ở bên ngoài làm việc, được mọi người tin yêu, ưu ái nhiều như thế."
Triệu Kha ôm chặt chị ấy, tiếp thêm sức mạnh nói: "Sau này chị nhất định sẽ hơn em cho xem."
Một lúc sau, Triệu Miên mới nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Sáng hôm sau, Triệu Kha dẫn chị gái đi xử lý thủ tục trong nhà máy.
Ngoại hình, dáng dấp của Triệu Miên rất đẹp mắt, vì thế thu hút rất nhiều nam công nhân không quen và quen với Triệu Kha lại đây nói chuyện, kèm theo nghe ngóng.
Bọn họ đều muốn ủi cây cải trắng này về nhà*, tâm bảo vệ chị gái của Triệu Kha được nhấc lên, cười mắng đuổi mấy “con lợn” này đi.
*Hình như con lợn rất thích uốn, khoét cây cải trắng, nên ý câu này là Triệu Miên đang bị nhòm ngó, chờ thời cơ đến thì sẽ được “mang” về nhà.
Những nam công nhân này cười hi hi ha ha rời đi, nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn, khiến cho Triệu Miên cực kì xấu hổ.
Vào lúc này, Triệu Kha càng xem càng cảm thấy nguy cơ bé cừu non nhà mình sắp lọt vào ổ sói, nghĩ đến việc chị cô vài năm nữa sẽ bị con sói nào đó hốt về nhà, ghen ghét không thôi.
Thủ tục hoàn tất, Triệu Miên đã chính thức trở thành người học việc ở nhà máy vòng bi.
Triệu Miên không nỡ để cô đi, một đường đi đến cửa nhà máy, mới dừng bước lại nói đôi câu với Triệu Kha: "Em còn phải đem hành lý về mà, cứ đạp xe đạp đi, đừng giữ lại cho chị."
Triệu Kha nghĩ cô có rất nhiều thời gian đi qua đi về công xã, cũng có thể đưa đón chị cả đi làm, vì thế liền ngồi lên xe đạp: "Chị, chị về đi, khi nào em rảnh sẽ đến tìm chị."
Triệu Miên đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng của em gái dần dần biến mất, mới bước vào nhà máy vòng bi.
Hai chị em bên đây thuận lợi không gặp trở ngại gì, thì bên ủy ban đội ở thôn Triệu lại hoàn toàn đối lập.
Sáng sớm, một bà lão nhỏ gầy, tóc bạc phơ đứng trước ủy ban đội, ngay trước mặt nhóm Triệu Tân Sơn và Dư Tú Lan, khóc lóc om sòm: "Triệu Miên đi làm ở nhà máy, thì sao công việc để trống lại dành cho Triệu Kha?"
"Làm sao? Đội sản xuất bây giờ đã rơi vào tay Dư Tú Lan rồi phải không?"
Cũng may là bà lão này mù chữ, nếu không thì đã chỉ thẳng vào mặt Dư Tú Lan nặng nề chỉ trích bà lấy việc công làm việc tư.
Rất nhiều nhân viên công xã nghe tiếng ồn ào nên chạy tới vây xem, đứng trong khuôn viên của ủy ban đội, châu đầu vào nhau thì thầm thảo luận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Kha ôm chặt chị ấy, tiếp thêm sức mạnh nói: "Sau này chị nhất định sẽ hơn em cho xem."
Một lúc sau, Triệu Miên mới nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Sáng hôm sau, Triệu Kha dẫn chị gái đi xử lý thủ tục trong nhà máy.
Ngoại hình, dáng dấp của Triệu Miên rất đẹp mắt, vì thế thu hút rất nhiều nam công nhân không quen và quen với Triệu Kha lại đây nói chuyện, kèm theo nghe ngóng.
Bọn họ đều muốn ủi cây cải trắng này về nhà*, tâm bảo vệ chị gái của Triệu Kha được nhấc lên, cười mắng đuổi mấy “con lợn” này đi.
*Hình như con lợn rất thích uốn, khoét cây cải trắng, nên ý câu này là Triệu Miên đang bị nhòm ngó, chờ thời cơ đến thì sẽ được “mang” về nhà.
Những nam công nhân này cười hi hi ha ha rời đi, nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn, khiến cho Triệu Miên cực kì xấu hổ.
Vào lúc này, Triệu Kha càng xem càng cảm thấy nguy cơ bé cừu non nhà mình sắp lọt vào ổ sói, nghĩ đến việc chị cô vài năm nữa sẽ bị con sói nào đó hốt về nhà, ghen ghét không thôi.
Thủ tục hoàn tất, Triệu Miên đã chính thức trở thành người học việc ở nhà máy vòng bi.
Triệu Miên không nỡ để cô đi, một đường đi đến cửa nhà máy, mới dừng bước lại nói đôi câu với Triệu Kha: "Em còn phải đem hành lý về mà, cứ đạp xe đạp đi, đừng giữ lại cho chị."
Triệu Kha nghĩ cô có rất nhiều thời gian đi qua đi về công xã, cũng có thể đưa đón chị cả đi làm, vì thế liền ngồi lên xe đạp: "Chị, chị về đi, khi nào em rảnh sẽ đến tìm chị."
Triệu Miên đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng của em gái dần dần biến mất, mới bước vào nhà máy vòng bi.
Hai chị em bên đây thuận lợi không gặp trở ngại gì, thì bên ủy ban đội ở thôn Triệu lại hoàn toàn đối lập.
Sáng sớm, một bà lão nhỏ gầy, tóc bạc phơ đứng trước ủy ban đội, ngay trước mặt nhóm Triệu Tân Sơn và Dư Tú Lan, khóc lóc om sòm: "Triệu Miên đi làm ở nhà máy, thì sao công việc để trống lại dành cho Triệu Kha?"
"Làm sao? Đội sản xuất bây giờ đã rơi vào tay Dư Tú Lan rồi phải không?"
Cũng may là bà lão này mù chữ, nếu không thì đã chỉ thẳng vào mặt Dư Tú Lan nặng nề chỉ trích bà lấy việc công làm việc tư.
Rất nhiều nhân viên công xã nghe tiếng ồn ào nên chạy tới vây xem, đứng trong khuôn viên của ủy ban đội, châu đầu vào nhau thì thầm thảo luận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.