Chương 42: Mù Chữ 1
Trương Giai Âm
29/04/2024
Dư Tú Lan không thể xấu mặt gánh tội danh trục lợi trước mặt nhiều người như vậy, vì thế nghiêm túc hỏi lại: "Thím hai, thím nói vậy là có ý gì?"
Bà hai Triệu*, trưởng bối lớn tuổi nhất hiện tại của Triệu gia, ỷ vào thân phận liên đội trưởng của mình, đến đội trưởng Triệu Tân Sơn còn hô mắng không chừa mặt mũi, thì dễ gì e dè Dư Tú Lan: "Vậy tôi hỏi cô, đội sản xuất là của một mình Dư Tú Lan cô sao? Công việc để trống, thì dựa vào đâu con gái Triệu Kha của cô được tiếp nhận?"
*Bà hai là bà hai của Triệu Kha nên Dư Tú Lan mới gọi là thím.
Dư Tú Lan nén giận giải thích: "Con nhớ là mình chưa bao giờ nói đội sản xuất thuộc về một mình con, chuyện Triệu Kha tiếp nhận công việc dạy tiểu học, con đã hỏi qua đội trưởng."
Triệu Tân Sơn gật đầu: "Triệu Kha đúng thật là có tư cách và năng lực đảm đương trọng trách này."
Bà hai Triệu hừ* một tiếng, "Tư cách gì? Năng lực gì? Các cô chỉ… chỉ..."
*Gốc là “phi”, từ này giống như âm thanh khi nhổ nước bọt á, chỉ sự khinh thường.
Bà ta muốn nói gì đó, nhưng không nhớ phải nói làm sao, vì vậy quay đầu nhìn ra đằng sau.
Dư Tú Lan và Triệu Tân Sơn nhìn theo tầm mắt của bà ta.
Trước cổng ủy ban đội, có một người đàn ông đang đẩy kính đứng đó, cúi đầu xuống, phiền chán không thôi dáng vẻ thiếu não này của bà ta.
Người đàn ông đó tên là Hồ Hòa Chí, cháu rể của bà hai Triệu, một thanh niên tri thức xuất thân từ thành phố Thượng Hải, di cư đến nơi này vào mùa xuân năm 1975, rồi kết hôn với người vợ bây giờ - Triệu Phương Phương mùa hè năm đó.
Bên cạnh anh ta, Triệu Phương Phương vác cái bụng bầu sốt ruột nãy giờ, cũng không để ý đến bất cứ thứ gì, bước đi ra, nói: “Bác cả, thím ba, hai người đều đã hưởng qua ngày lành tháng tốt, cuộc sống sung túc đủ đầy, vậy mà nỡ nào ích kỉ không chia sẻ chút cho con cháu sao? Đội sản xuất chúng ta không phải là một tập thể sao?"
Bà hai Triệu nghe xong, lập tức nhớ ra lúc nãy mình muốn nói gì: "Hai cô cậu đây là thiên vị, tôi phải đi đại đội, công xã kiện hai người!"
Sắc mặt Triệu Tân Sơn lập tức đen hơn đít nồi.
Thường thường bà hai Triệu có quậy thì cũng chỉ dừng lại ở mức khóc lóc om sòm đòi ăn vạ, vì thế ông ta mới bảo Lý Hà Hoa đi nói với bà ta mấy câu như “chức vị giáo viên tiểu học đang trống”, không nghĩ đến hôm nay bà hai Triệu vì chiếm được công việc, ngay cả loại lời nói vu oan giá họa này cũng thốt ra.
Tổ tông bọn họ cũng không nghĩ đến, không có Triệu Tân Sơn, thì bọn họ đừng mơ mà chiếm được ích lợi gì, ngược lại, phước phần được sống tốt của Triệu gia trong thôn Triệu này đều do một tay ông ta ban cho.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà hai Triệu*, trưởng bối lớn tuổi nhất hiện tại của Triệu gia, ỷ vào thân phận liên đội trưởng của mình, đến đội trưởng Triệu Tân Sơn còn hô mắng không chừa mặt mũi, thì dễ gì e dè Dư Tú Lan: "Vậy tôi hỏi cô, đội sản xuất là của một mình Dư Tú Lan cô sao? Công việc để trống, thì dựa vào đâu con gái Triệu Kha của cô được tiếp nhận?"
*Bà hai là bà hai của Triệu Kha nên Dư Tú Lan mới gọi là thím.
Dư Tú Lan nén giận giải thích: "Con nhớ là mình chưa bao giờ nói đội sản xuất thuộc về một mình con, chuyện Triệu Kha tiếp nhận công việc dạy tiểu học, con đã hỏi qua đội trưởng."
Triệu Tân Sơn gật đầu: "Triệu Kha đúng thật là có tư cách và năng lực đảm đương trọng trách này."
Bà hai Triệu hừ* một tiếng, "Tư cách gì? Năng lực gì? Các cô chỉ… chỉ..."
*Gốc là “phi”, từ này giống như âm thanh khi nhổ nước bọt á, chỉ sự khinh thường.
Bà ta muốn nói gì đó, nhưng không nhớ phải nói làm sao, vì vậy quay đầu nhìn ra đằng sau.
Dư Tú Lan và Triệu Tân Sơn nhìn theo tầm mắt của bà ta.
Trước cổng ủy ban đội, có một người đàn ông đang đẩy kính đứng đó, cúi đầu xuống, phiền chán không thôi dáng vẻ thiếu não này của bà ta.
Người đàn ông đó tên là Hồ Hòa Chí, cháu rể của bà hai Triệu, một thanh niên tri thức xuất thân từ thành phố Thượng Hải, di cư đến nơi này vào mùa xuân năm 1975, rồi kết hôn với người vợ bây giờ - Triệu Phương Phương mùa hè năm đó.
Bên cạnh anh ta, Triệu Phương Phương vác cái bụng bầu sốt ruột nãy giờ, cũng không để ý đến bất cứ thứ gì, bước đi ra, nói: “Bác cả, thím ba, hai người đều đã hưởng qua ngày lành tháng tốt, cuộc sống sung túc đủ đầy, vậy mà nỡ nào ích kỉ không chia sẻ chút cho con cháu sao? Đội sản xuất chúng ta không phải là một tập thể sao?"
Bà hai Triệu nghe xong, lập tức nhớ ra lúc nãy mình muốn nói gì: "Hai cô cậu đây là thiên vị, tôi phải đi đại đội, công xã kiện hai người!"
Sắc mặt Triệu Tân Sơn lập tức đen hơn đít nồi.
Thường thường bà hai Triệu có quậy thì cũng chỉ dừng lại ở mức khóc lóc om sòm đòi ăn vạ, vì thế ông ta mới bảo Lý Hà Hoa đi nói với bà ta mấy câu như “chức vị giáo viên tiểu học đang trống”, không nghĩ đến hôm nay bà hai Triệu vì chiếm được công việc, ngay cả loại lời nói vu oan giá họa này cũng thốt ra.
Tổ tông bọn họ cũng không nghĩ đến, không có Triệu Tân Sơn, thì bọn họ đừng mơ mà chiếm được ích lợi gì, ngược lại, phước phần được sống tốt của Triệu gia trong thôn Triệu này đều do một tay ông ta ban cho.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.