Chương 32: Ngơ Ngẩn 1
Trương Giai Âm
29/04/2024
Quản lý Tôn theo thường lệ hỏi thăm lý do và thuyết phục giữ cô lại, nhưng thái độ của Triệu Kha quá kiên quyết, vì thế chỉ đành gật đầu nói: "Thế này, còn phải làm một số thủ tục trong nhà máy, cho nên đến thứ sáu mới đóng dấu xác nhận được, từ đây tới đó nếu con đổi ý, thì nhớ tới gặp chú."
Triệu Kha đồng ý rất khách sáo, nhưng cô chắc chắn mình sẽ không đổi ý.
Cô quay về làm việc bình thường, không để lộ ra cảm xúc khác thường nào, chỉ tính chờ đến hạn thứ sáu, thì thông báo cho Tiểu Văn- người có quan hệ tốt với cô- biết một chút.
Giờ nghỉ trưa, các công nhân đến nhà ăn ăn cơm.
Khi quản lý Tôn đi mua cơm, trùng hợp gặp được cô* Vu, thuận miệng nói một câu: "Cô Vu, có con bé Tiểu Triệu bên nhà máy cô, hôm nay chạy tới tìm tôi xin chuyển công tác cho người trong nhà, cô biết chưa?"
*= thợ cả: người dẫn đầu một nhóm ở nhà máy hoặc xưng hô tôn trọng với một người lớn tuổi nào đó có nhiều kinh nghiệm. Mình gọi là cô, cô trong thầy cô, không phải trong cô dì chú bác.
Cô Vu nhíu mày: "Tôi không biết."
“Có rất nhiều đồng chí bởi vì vấn đề trong gia đình mà bị ảnh hưởng đến công việc, cô Vu là lãnh đạo của Tiểu Triệu, có thể để ý chút xem sinh hoạt của con bé có gặp khó khăn gì không, nếu có, thì mình bảo ban lại với nhau là được mà." quản lý Tôn vừa nói vừa thở dài: "Nghe nói đồng chí Tiểu Triệu làm việc rất xuất sắc, nếu rời đi thì thực đáng tiếc."
Cô Vu im lặng gật đầu, ăn cơm xong, lập tức đi vòng quanh nhà ăn tìm Triệu Kha.
Triệu Kha và Tiểu Văn ngồi cùng bàn với hai công nhân nữa có quan hệ không tệ với họ, vừa ăn vừa tán gẫu.
Khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Văn nhăn nhó khó chịu, buồn rầu nói: “Chị dù gì năm nay cũng mới mười chín, nhưng mẹ chị cứ liên tục tìm người xem mắt rồi bắt chị đi, không muốn tí nào."
Triệu Kha cố ý vô tình nói: "Kết hôn vốn là chuyện quan trọng mà, phải cẩn thận một chút, chị bây giờ còn trẻ, vậy mà đã có công việc ổn định như vậy rồi, chậm mấy năm nữa cho dù không tìm được nửa kia ưng ý, nói không chừng ông trời ban cho chị cơ hội tốt hơn thì sao?"
“Cơ hội tốt hơn không dành cho chị đâu"- Tiểu Văn ăn không nói có thở dài, "Mẹ chị nói có được công việc này là phước đức ba đời, phải lạy tạ ơn trời đất."
"Nhà máy của chúng ta hàng năm đều có hoạt động cử người đi nhà máy chính rèn luyện, nếu như chị thông qua học tập tự thân tiến bộ, cố gắng đạt được cơ hội, cho dù là tìm đối tượng xem mắt, hay ở phương diện khác, đường đi của chị sẽ rộng mở hơn một chút."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Kha đồng ý rất khách sáo, nhưng cô chắc chắn mình sẽ không đổi ý.
Cô quay về làm việc bình thường, không để lộ ra cảm xúc khác thường nào, chỉ tính chờ đến hạn thứ sáu, thì thông báo cho Tiểu Văn- người có quan hệ tốt với cô- biết một chút.
Giờ nghỉ trưa, các công nhân đến nhà ăn ăn cơm.
Khi quản lý Tôn đi mua cơm, trùng hợp gặp được cô* Vu, thuận miệng nói một câu: "Cô Vu, có con bé Tiểu Triệu bên nhà máy cô, hôm nay chạy tới tìm tôi xin chuyển công tác cho người trong nhà, cô biết chưa?"
*= thợ cả: người dẫn đầu một nhóm ở nhà máy hoặc xưng hô tôn trọng với một người lớn tuổi nào đó có nhiều kinh nghiệm. Mình gọi là cô, cô trong thầy cô, không phải trong cô dì chú bác.
Cô Vu nhíu mày: "Tôi không biết."
“Có rất nhiều đồng chí bởi vì vấn đề trong gia đình mà bị ảnh hưởng đến công việc, cô Vu là lãnh đạo của Tiểu Triệu, có thể để ý chút xem sinh hoạt của con bé có gặp khó khăn gì không, nếu có, thì mình bảo ban lại với nhau là được mà." quản lý Tôn vừa nói vừa thở dài: "Nghe nói đồng chí Tiểu Triệu làm việc rất xuất sắc, nếu rời đi thì thực đáng tiếc."
Cô Vu im lặng gật đầu, ăn cơm xong, lập tức đi vòng quanh nhà ăn tìm Triệu Kha.
Triệu Kha và Tiểu Văn ngồi cùng bàn với hai công nhân nữa có quan hệ không tệ với họ, vừa ăn vừa tán gẫu.
Khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Văn nhăn nhó khó chịu, buồn rầu nói: “Chị dù gì năm nay cũng mới mười chín, nhưng mẹ chị cứ liên tục tìm người xem mắt rồi bắt chị đi, không muốn tí nào."
Triệu Kha cố ý vô tình nói: "Kết hôn vốn là chuyện quan trọng mà, phải cẩn thận một chút, chị bây giờ còn trẻ, vậy mà đã có công việc ổn định như vậy rồi, chậm mấy năm nữa cho dù không tìm được nửa kia ưng ý, nói không chừng ông trời ban cho chị cơ hội tốt hơn thì sao?"
“Cơ hội tốt hơn không dành cho chị đâu"- Tiểu Văn ăn không nói có thở dài, "Mẹ chị nói có được công việc này là phước đức ba đời, phải lạy tạ ơn trời đất."
"Nhà máy của chúng ta hàng năm đều có hoạt động cử người đi nhà máy chính rèn luyện, nếu như chị thông qua học tập tự thân tiến bộ, cố gắng đạt được cơ hội, cho dù là tìm đối tượng xem mắt, hay ở phương diện khác, đường đi của chị sẽ rộng mở hơn một chút."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.