Chương 18: Xem Mắt 3
Trương Giai Âm
29/04/2024
Dư Tú Lan ban đầu có hơi hoài nghi, nhưng ngay sau đó lông mày lập tức giãn ra, mừng rỡ hỏi: "Sao nào, con có thể giới thiệu cho chị con mấy nam thanh niên làm chung trong nhà máy à?"
"Muốn con giới thiệu tất nhiên là có thể, nhưng con có chủ kiến này hay hơn."
Dư Tú Lan sốt ruột, nắm vai cô lắc nhẹ: "Đừng có úp mở nữa, con nói mau."
Triệu Kha đặt đũa xuống, gằn từng chữ nói: "Con chuyển công tác của mình cho chị cả là được rồi."
Nghe đâu như sấm sét bên tai, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, đến cả Triệu Phong cũng ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn cô.
Triệu Kha nói tiếp: "Nếu như chỉ giới thiệu đối tượng, cho dù chị cả có tốt đến mức nào, cũng sẽ bị người ta xem nhẹ vài phần, chúng ta cũng sẽ bị gán mác đũa mốc chòi mâm son, nhưng nếu chị cả cũng là công nhân, thì mẹ không cần phải lo lắng nữa."
Tuy đã nói đến mức này, nhưng Triệu Miên vẫn là người đầu tiên phản đối, thái độ cực kỳ kiên quyết: "Tuyệt đối không được."
Dư Tú Lan cũng tỉnh táo lại, phản đối: "Sao có thể chuyển công việc con vất vả lắm mới kiếm được cho chị được chứ, nhà ta cũng không phải dạng đối xử bất công với con cái kia mà."
Giờ phút này mới thấy Triệu Phong có can đảm đưa ra ý kiến trái chiều: "Con cảm thấy, cũng có chút bất công mà."
"Con lo ăn cơm đi, chỗ người lớn đang bàn chuyện đừng có xía vô."
"Dạ." Triệu Phong bĩu môi, cúi đầu ăn cơm lia lịa.
"Con ăn xong rồi." Triệu Miên đứng dậy, nói đúng một câu: “Đừng nói về chủ đề này nữa, con sẽ không đổi ý đâu."
Triệu Kha nhìn bóng lưng rời đi của chị mình, đá đá bắp chân Triệu Phong.
Triệu Phong ngơ ngác, nhưng khi thấy rõ ánh mắt của chị hai, lật đật bưng theo bát cơm, chạy đi tìm chị cả.
Dư Tú Lan nghiêm mặt lại, nói "Sao mà hồ đồ vậy con, chưa suy nghĩ kỹ mà đã nói ra rồi."
Triệu Kiến Quốc, người bình tĩnh nhã nhặn nhất nãy giờ, cũng lên tiếng hỏi: "Bé hai, con nói cha nghe thử con nghĩ gì đi."
Triệu Kha quyết định thuyết phục cha mẹ trước: "Mẹ cũng đã nói, Lý Đại Thắng xem ra có điều kiện ổn định, nhưng chị con tốt đến như vậy, hai người nỡ lòng nào gả chị ấy cho người không tốt sao?"
Triệu Kiến Quốc lắc đầu: "Có nỡ hay không, nhà ta cũng không thể chấp nhận hi sinh tiền đồ của con thay cho chị con được."
"Đây vốn không phải hi sinh."
Nhà bọn họ, muốn làm chuyện gì quan trọng đều phải có sự đồng ý của đồng chí Dư Tú Lan, Triệu Kha kéo ghế nhích lại gần bà, nghiêm túc bịa ra lời nói dối với bà: "Chị năm nay cũng hai mươi mốt rồi, chờ mấy năm nữa sẽ không còn cách nào trì hoãn, nhưng con năm nay mới mười tám, có thêm ba, năm tuổi nữa cũng chưa già, chỉ cần người ta còn tuyển, con tin rằng nếu con đã vào được một lần, chắc chắn cũng sẽ vào được lần hai."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Muốn con giới thiệu tất nhiên là có thể, nhưng con có chủ kiến này hay hơn."
Dư Tú Lan sốt ruột, nắm vai cô lắc nhẹ: "Đừng có úp mở nữa, con nói mau."
Triệu Kha đặt đũa xuống, gằn từng chữ nói: "Con chuyển công tác của mình cho chị cả là được rồi."
Nghe đâu như sấm sét bên tai, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, đến cả Triệu Phong cũng ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn cô.
Triệu Kha nói tiếp: "Nếu như chỉ giới thiệu đối tượng, cho dù chị cả có tốt đến mức nào, cũng sẽ bị người ta xem nhẹ vài phần, chúng ta cũng sẽ bị gán mác đũa mốc chòi mâm son, nhưng nếu chị cả cũng là công nhân, thì mẹ không cần phải lo lắng nữa."
Tuy đã nói đến mức này, nhưng Triệu Miên vẫn là người đầu tiên phản đối, thái độ cực kỳ kiên quyết: "Tuyệt đối không được."
Dư Tú Lan cũng tỉnh táo lại, phản đối: "Sao có thể chuyển công việc con vất vả lắm mới kiếm được cho chị được chứ, nhà ta cũng không phải dạng đối xử bất công với con cái kia mà."
Giờ phút này mới thấy Triệu Phong có can đảm đưa ra ý kiến trái chiều: "Con cảm thấy, cũng có chút bất công mà."
"Con lo ăn cơm đi, chỗ người lớn đang bàn chuyện đừng có xía vô."
"Dạ." Triệu Phong bĩu môi, cúi đầu ăn cơm lia lịa.
"Con ăn xong rồi." Triệu Miên đứng dậy, nói đúng một câu: “Đừng nói về chủ đề này nữa, con sẽ không đổi ý đâu."
Triệu Kha nhìn bóng lưng rời đi của chị mình, đá đá bắp chân Triệu Phong.
Triệu Phong ngơ ngác, nhưng khi thấy rõ ánh mắt của chị hai, lật đật bưng theo bát cơm, chạy đi tìm chị cả.
Dư Tú Lan nghiêm mặt lại, nói "Sao mà hồ đồ vậy con, chưa suy nghĩ kỹ mà đã nói ra rồi."
Triệu Kiến Quốc, người bình tĩnh nhã nhặn nhất nãy giờ, cũng lên tiếng hỏi: "Bé hai, con nói cha nghe thử con nghĩ gì đi."
Triệu Kha quyết định thuyết phục cha mẹ trước: "Mẹ cũng đã nói, Lý Đại Thắng xem ra có điều kiện ổn định, nhưng chị con tốt đến như vậy, hai người nỡ lòng nào gả chị ấy cho người không tốt sao?"
Triệu Kiến Quốc lắc đầu: "Có nỡ hay không, nhà ta cũng không thể chấp nhận hi sinh tiền đồ của con thay cho chị con được."
"Đây vốn không phải hi sinh."
Nhà bọn họ, muốn làm chuyện gì quan trọng đều phải có sự đồng ý của đồng chí Dư Tú Lan, Triệu Kha kéo ghế nhích lại gần bà, nghiêm túc bịa ra lời nói dối với bà: "Chị năm nay cũng hai mươi mốt rồi, chờ mấy năm nữa sẽ không còn cách nào trì hoãn, nhưng con năm nay mới mười tám, có thêm ba, năm tuổi nữa cũng chưa già, chỉ cần người ta còn tuyển, con tin rằng nếu con đã vào được một lần, chắc chắn cũng sẽ vào được lần hai."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.