Chương 17: Xem Mắt 2
Trương Giai Âm
29/04/2024
Đúng vậy, cho dù là đi học hay đi làm, mỗi lần cô về nhà, chị cả phải làm mọi cách mà nấu đồ ăn ngon cho cô, khác cái là lúc cô đi học thì trong nhà không có nhiều đồ ăn ngon để nấu, hiện tại thì dư được một ít.
Đến giờ cơm trưa, Dư Tú Lan mới trở về, mắt thấy trên bàn có món thịt, rồi cơm trắng, không nhịn được thốt ra một câu “phá gia chi tử.*”
*Phá gia chi tử: con cái ăn chơi tan nát tài sản gia đình, ở đây Dư Tú Lan mắng con mình ăn uống hoang phí.
Triệu Miên và Triệu Kha hoàn toàn không hề hấn gì, một người đổ nước rửa tay cho Triệu Kiến Quốc và Triệu Phong, một người thì dọn bát đũa, xới cơm.
Dư Tú Lan nhắm mắt lại, nặng nề ngồi xuống.
Ba người họ Triệu liếc nhau, trong mắt ai cũng có ý cười, Triệu Phong vừa xuất hiện lập tức đi thẳng đến trước bàn, hớn hở nói: "Lại có thịt ăn nè! Chị hai chị ráng về nhà nhiều nhiều chút nha."
Triệu Kha đặt một bát cơm xuống trước mặt cậu: "Nếu như chị thường xuyên về nhà, tiền đâu mà được nhận đãi ngộ như này hoài chứ."
Triệu Phong muốn nhào vô ăn cơm lắm rồi, mau chóng rửa tay, rồi đẩy chị gái Triệu Miên còn đang bận rộn ngồi xuống, chờ tất cả mọi người động đũa, cậu mới bưng bát lên ăn một họng cơm trắng.
Triệu Miên nấu cơm, chia thịt thà rất công bằng, mỗi người một miếng.
Cô ấy vốn muốn để lại phần thịt của mình cho Triệu Kha ăn, nhưng lại bị em gái từ chối: "Chị không ăn em cũng không ăn", vì thế cô ấy mới ăn.
Triệu Phong thì chờ tất cả mọi người gắp đồ ăn xong, mới múc một muôi canh chan lên cơm, từng ngụm từng ngụm ăn.
“Lúc mẹ đến đó, bà năm Triệu của các con còn khuyên mẹ suy nghĩ lại, nói điều kiện của Lý gia tốt hơn nhiều so với chúng ta."
Triệu Kiến Quốc khuyên giải: "Thôi, người không thích hợp với mình, cho dù điều kiện có tốt đến đâu cũng như muối bỏ biển."
Dư Tú Lan nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Miên, thở dài: "Em cũng nghĩ vậy, bà năm có nói gì cũng không có tác dụng, bà ấy chỉ đành mang đồ chạy sang thôn Lý một chuyến, sau này nếu có đối tượng nào tốt thì bà ấy sẽ giới thiệu cho Tiểu Miên."
Triệu Miên không nói gì.
Triệu Kha tùy ý nói: “Có gì đâu mà buồn, con thấy mẹ đây là bỏ gần tìm xa, kẻ có không hết, người lần chẳng ra*."
*Chế từ câu kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Ý Triệu Kha là người tốt lồ lộ trước mặt luôn nhưng bà mối lại không thấy.
"Ai?"
Triệu Kha chỉ vào mình.
"Con ư?"
Chỉ có Triệu Phong là ăn uống hăng say, không ngẩng đầu lên, trong khi ba người còn lại đều nhìn về phía Triệu Kha.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đến giờ cơm trưa, Dư Tú Lan mới trở về, mắt thấy trên bàn có món thịt, rồi cơm trắng, không nhịn được thốt ra một câu “phá gia chi tử.*”
*Phá gia chi tử: con cái ăn chơi tan nát tài sản gia đình, ở đây Dư Tú Lan mắng con mình ăn uống hoang phí.
Triệu Miên và Triệu Kha hoàn toàn không hề hấn gì, một người đổ nước rửa tay cho Triệu Kiến Quốc và Triệu Phong, một người thì dọn bát đũa, xới cơm.
Dư Tú Lan nhắm mắt lại, nặng nề ngồi xuống.
Ba người họ Triệu liếc nhau, trong mắt ai cũng có ý cười, Triệu Phong vừa xuất hiện lập tức đi thẳng đến trước bàn, hớn hở nói: "Lại có thịt ăn nè! Chị hai chị ráng về nhà nhiều nhiều chút nha."
Triệu Kha đặt một bát cơm xuống trước mặt cậu: "Nếu như chị thường xuyên về nhà, tiền đâu mà được nhận đãi ngộ như này hoài chứ."
Triệu Phong muốn nhào vô ăn cơm lắm rồi, mau chóng rửa tay, rồi đẩy chị gái Triệu Miên còn đang bận rộn ngồi xuống, chờ tất cả mọi người động đũa, cậu mới bưng bát lên ăn một họng cơm trắng.
Triệu Miên nấu cơm, chia thịt thà rất công bằng, mỗi người một miếng.
Cô ấy vốn muốn để lại phần thịt của mình cho Triệu Kha ăn, nhưng lại bị em gái từ chối: "Chị không ăn em cũng không ăn", vì thế cô ấy mới ăn.
Triệu Phong thì chờ tất cả mọi người gắp đồ ăn xong, mới múc một muôi canh chan lên cơm, từng ngụm từng ngụm ăn.
“Lúc mẹ đến đó, bà năm Triệu của các con còn khuyên mẹ suy nghĩ lại, nói điều kiện của Lý gia tốt hơn nhiều so với chúng ta."
Triệu Kiến Quốc khuyên giải: "Thôi, người không thích hợp với mình, cho dù điều kiện có tốt đến đâu cũng như muối bỏ biển."
Dư Tú Lan nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Miên, thở dài: "Em cũng nghĩ vậy, bà năm có nói gì cũng không có tác dụng, bà ấy chỉ đành mang đồ chạy sang thôn Lý một chuyến, sau này nếu có đối tượng nào tốt thì bà ấy sẽ giới thiệu cho Tiểu Miên."
Triệu Miên không nói gì.
Triệu Kha tùy ý nói: “Có gì đâu mà buồn, con thấy mẹ đây là bỏ gần tìm xa, kẻ có không hết, người lần chẳng ra*."
*Chế từ câu kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Ý Triệu Kha là người tốt lồ lộ trước mặt luôn nhưng bà mối lại không thấy.
"Ai?"
Triệu Kha chỉ vào mình.
"Con ư?"
Chỉ có Triệu Phong là ăn uống hăng say, không ngẩng đầu lên, trong khi ba người còn lại đều nhìn về phía Triệu Kha.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.