[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 13: Đại Nhân Hay Tiểu Nhân 1
Nga Đại
19/06/2024
Trên đường đi, vì sợ cô gái nhỏ không biết chuyện, chú Trương dặn dò: "Nếu ai hỏi, người quen thì nói là được 6 tháng lương, người lạ thì nói 300 đồng. Cháu nhớ nhé, nói ít chứ đừng nói nhiều, có thể lấp liếm cho qua thì cứ lấp liếm cho qua, cố gắng đừng nói số tiền cụ thể, ở thời này vài chục đồng nuôi cả nhà cũng có mà."
An Mạc Tuyết ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ: "Mình ngốc hay sao mà ai hỏi gì thì mình nói nấy."
Chẳng mấy chốc đã đến ngõ Hoa Hòe.
Con hẻm này trước đây toàn người giàu sang quyền quý ở, vì vậy đường xá rộng rãi, xe có thể đi thẳng đến cửa nhà.
Xuống xe mở cửa, trước đây An Mạc Tuyết và cha mẹ thỉnh thoảng lại sang đây dọn dẹp vệ sinh, thông gió cho nhà cửa, nên có thể dọn vào ở ngay.
Bây giờ chỉ cần dọn dẹp sơ qua là có thể chuyển nhà.
Chú Trương lần lượt kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, không phát hiện chỗ nào cần sửa chữa thì yên tâm, chú đi ra cửa chở An Mạc Tuyết quay về khu nhà ở của quân khu.
Về đến nơi, chú Trương hỏi An Mạc Tuyết khi nào dọn nhà. An Mạc Tuyết giải thích rằng cô đang chờ tốt nghiệp, sau khi nhận bằng tốt nghiệp vào cuối tháng, cô mới dọn nhà. Hiện tại dọn đi thì xa trường học quá.
Thế rồi trong vòng một tuần, An Mạc Tuyết tranh thủ dọn dẹp nhà cửa một lần. Cô thường xuyên đi xe đạp tập thể dục thể thao, không hề lười biếng. Mọi người xung quanh đều biết cô sống một mình nhưng không hề nao núng. Ăn uống đúng giờ, uống thuốc đầy đủ, sức khỏe của cô cũng đã khá hơn nhiều. Ít nhất nhìn qua, cô không còn tiều tụy, sa sút tinh thần như trước đây.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay là ngày An Mạc Tuyết nhận bằng tốt nghiệp.
Trong lớp học ồn ào náo nhiệt, An Mạc Tuyết ngồi cùng bàn với một nữ sinh hay nói chuyện: "Mạc Tuyết, cậu đã tìm được công việc chưa? Nếu tốt nghiệp mà không có việc làm thì phải xuống nông thôn đấy, có người nói lớp mình chỉ có hai suất công tác thôi. Hay là chúng ta phải nhanh chóng tìm một đối tượng để kết hôn, tớ lại chẳng có bạn trai hay anh người yêu nào cả, phải làm sao bây giờ, haizz..."
Lặng thinh chưa đầy năm giây, tiếng nói của người bạn cùng bàn lại vang lên: "Mạc Tuyết, nhà cậu chỉ có một mình cậu, không anh chị em họ hàng cũng không có quê hương luôn, tại sao tớ lại có anh chị em chứ..." Cô bạn cùng bàn này, mỗi tuần Mạc Tuyết đều chịu thua. Cô cũng không cần đáp lời, tự cô ấy cũng có thể nói chuyện liên tục, hết nửa ngày mà vẫn không chịu dừng lại.
Lãnh bằng tốt nghiệp rồi đi ra khỏi phòng học, An Mạc Tuyết bị một nam sinh chặn đường.
"Mạc Tuyết, nghe nói trong tháng này cậu nhất định phải dọn ra khỏi khu nhà ở của quân khu rồi, cậu có chỗ ở chưa? Tớ không ngại cha mẹ cậu đều chết hết, chỉ còn lại một mình cậu đâu. Nếu như cậu đáp ứng làm đối tượng của tớ, tớ cho cậu ở tại nhà tớ. Nhà tớ có một phòng ba chị em gái, giường dưới vẫn còn chỗ. Trước hết tớ sẽ bảo em gái tớ nhường chỗ cho cậu một chút, chờ hai ta kết hôn rồi, cậu sẽ ở cùng tớ. Thế nhưng đồ đạc trong nhà cậu đều phải dời đến nhà tớ, do ba mẹ tớ định đoạt. Tiền tử tuất của ba mẹ cậu thì làm của hồi môn, tớ thu. Tớ là đàn ông, phải làm chủ gia đình."
An Mạc Tuyết ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ: "Mình ngốc hay sao mà ai hỏi gì thì mình nói nấy."
Chẳng mấy chốc đã đến ngõ Hoa Hòe.
Con hẻm này trước đây toàn người giàu sang quyền quý ở, vì vậy đường xá rộng rãi, xe có thể đi thẳng đến cửa nhà.
Xuống xe mở cửa, trước đây An Mạc Tuyết và cha mẹ thỉnh thoảng lại sang đây dọn dẹp vệ sinh, thông gió cho nhà cửa, nên có thể dọn vào ở ngay.
Bây giờ chỉ cần dọn dẹp sơ qua là có thể chuyển nhà.
Chú Trương lần lượt kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, không phát hiện chỗ nào cần sửa chữa thì yên tâm, chú đi ra cửa chở An Mạc Tuyết quay về khu nhà ở của quân khu.
Về đến nơi, chú Trương hỏi An Mạc Tuyết khi nào dọn nhà. An Mạc Tuyết giải thích rằng cô đang chờ tốt nghiệp, sau khi nhận bằng tốt nghiệp vào cuối tháng, cô mới dọn nhà. Hiện tại dọn đi thì xa trường học quá.
Thế rồi trong vòng một tuần, An Mạc Tuyết tranh thủ dọn dẹp nhà cửa một lần. Cô thường xuyên đi xe đạp tập thể dục thể thao, không hề lười biếng. Mọi người xung quanh đều biết cô sống một mình nhưng không hề nao núng. Ăn uống đúng giờ, uống thuốc đầy đủ, sức khỏe của cô cũng đã khá hơn nhiều. Ít nhất nhìn qua, cô không còn tiều tụy, sa sút tinh thần như trước đây.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay là ngày An Mạc Tuyết nhận bằng tốt nghiệp.
Trong lớp học ồn ào náo nhiệt, An Mạc Tuyết ngồi cùng bàn với một nữ sinh hay nói chuyện: "Mạc Tuyết, cậu đã tìm được công việc chưa? Nếu tốt nghiệp mà không có việc làm thì phải xuống nông thôn đấy, có người nói lớp mình chỉ có hai suất công tác thôi. Hay là chúng ta phải nhanh chóng tìm một đối tượng để kết hôn, tớ lại chẳng có bạn trai hay anh người yêu nào cả, phải làm sao bây giờ, haizz..."
Lặng thinh chưa đầy năm giây, tiếng nói của người bạn cùng bàn lại vang lên: "Mạc Tuyết, nhà cậu chỉ có một mình cậu, không anh chị em họ hàng cũng không có quê hương luôn, tại sao tớ lại có anh chị em chứ..." Cô bạn cùng bàn này, mỗi tuần Mạc Tuyết đều chịu thua. Cô cũng không cần đáp lời, tự cô ấy cũng có thể nói chuyện liên tục, hết nửa ngày mà vẫn không chịu dừng lại.
Lãnh bằng tốt nghiệp rồi đi ra khỏi phòng học, An Mạc Tuyết bị một nam sinh chặn đường.
"Mạc Tuyết, nghe nói trong tháng này cậu nhất định phải dọn ra khỏi khu nhà ở của quân khu rồi, cậu có chỗ ở chưa? Tớ không ngại cha mẹ cậu đều chết hết, chỉ còn lại một mình cậu đâu. Nếu như cậu đáp ứng làm đối tượng của tớ, tớ cho cậu ở tại nhà tớ. Nhà tớ có một phòng ba chị em gái, giường dưới vẫn còn chỗ. Trước hết tớ sẽ bảo em gái tớ nhường chỗ cho cậu một chút, chờ hai ta kết hôn rồi, cậu sẽ ở cùng tớ. Thế nhưng đồ đạc trong nhà cậu đều phải dời đến nhà tớ, do ba mẹ tớ định đoạt. Tiền tử tuất của ba mẹ cậu thì làm của hồi môn, tớ thu. Tớ là đàn ông, phải làm chủ gia đình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.