[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 9: Đồng Nghiệp Của Mẹ
Nga Đại
19/06/2024
Vị trí gần cửa ra vào có một tủ quần áo hai cánh, đi vào trong là một chiếc giường đôi, sâu bên trong, sát cửa sổ là một chiếc bàn học, vài cuốn sách.
Dưới bàn học có hai ngăn kéo, một ngăn đựng hai cây bút máy, vài quyển vở, lật ra đều là những thứ cha mẹ nguyên chủ dùng để học tập hàng ngày, cô cất lại vào chỗ cũ.
Mở ngăn kéo bên kia, nó chia thành hai ô nhỏ: bên ngoài là kem dưỡng da của mẹ, một chiếc lược; bên trong là sổ ghi chép, một số tiền lẻ và mấy tờ hóa đơn. Tiền lẻ và hóa đơn được kẹp bằng kẹp giấy, ngoài ra không có cái gì khác.
An Mạc Tuyết lấy sổ ghi chép, tiền và hóa đơn ra, đóng ngăn kéo lại.
Đến tủ quần áo, cô mở tủ quần áo ra, sắp xếp lại từng bộ quần áo của cha mẹ nguyên chủ, gói ghém cẩn thận.
Nhấn nhẹ vào dưới đáy tủ quần áo, một chiếc hộp gỗ được khóa bằng ổ khóa nhỏ lộ ra.
An Mạc Tuyết suy nghĩ một chút, cúi xuống sờ soạng một bên chân của tủ quần áo, lại gõ gõ, móc ra một chiếc chìa khóa.
Cầm chìa khóa ôm hộp gỗ ngồi lên giường, cô mở hộp ra, bên trong có một xấp tiền, lấy ra đếm, đúng 500 đồng, toàn bộ đều là tờ 10 đồng.
Dưới nữa là một chùm chìa khóa, hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
Vừa định lấy thứ bên dưới ra thì tiếng gõ cửa vang lên, An Mạc Tuyết đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, vừa đi vừa nói: "Chờ một chút, tôi sẽ ra mở cửa ngay."
Cô mở cửa, hóa ra là mấy cô dì đồng nghiệp ở bệnh viện của mẹ, tay ai cũng cầm theo đồ đạc, cô vội vã mời mọi người vào nhà.
Thấy An Mạc Tuyết chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều, họ vô cùng lo lắng, đến giờ tan làm liền hẹn nhau đến thăm cô.
An Mạc Tuyết vội mời các dì vào nhà, sau đó đi pha mấy ly nước đường đỏ.
Họ nhẹ nhàng an ủi An Mạc Tuyết phải mạnh mẽ, không được bỏ ăn, nói với cô nếu có chuyện gì thì đến bệnh viện tìm họ, An Mạc Tuyết đều gật đầu đồng ý.
Xong xuôi cô tiễn các dì ghé thăm mình về, trở lại phòng cha mẹ, cô lấy ra thứ dưới hộp, đó là hai lá thư, ghi: "An Mạc Tuyết - Con gái yêu quý của ba mẹ."
Nhớ lại lời dặn của cha mẹ, nếu một ngày nào đó họ hy sinh, hãy mở lá thư mà cha mẹ để lại cho mình ra.
An Mạc Tuyết mở lá thư đầu tiên, bên trong viết:
"Con gái yêu quý, khi con mở lá thư này, nghĩa là ba đã không còn nữa. Là một người lính, ba luôn sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc, lấy thân mình che chở cho đất nước, đó là vinh quang của ba, con đừng buồn.
Con gái của ba, sống không được chùn bước, hãy tự mình phấn đấu nhé. Mong rằng một mai, non sông gấm vóc không thiệt hại gì. Người thân sum vầy, nâng chén rượu đầy, cùng hát vang khúc ca. Tuyệt vời biết bao! Vui sướng biết bao!
Nhớ lại những ngày xưa, ba cùng con thức khuya ôn bài, tâm sự suốt đêm. Nhìn hoa hòe rơi, hoàng hôn buông ngoài cửa sổ, mưa xuân hòa quyện với bùn đất. Mong rằng một mai, lúc chìm vào giấc ngủ, bách tính an khang, con có thể hoàn tất những việc còn đang dang dở. Không hối tiếc kiếp này, ta về, ta về." - Đây có phải là ba tấm bảng trên giá sách phía Tây trong thư phòng ở ngõ Hoa Hòe không? Phải nhanh chóng hành động sao? "Trở về", không được thì rút lui ư?
Dưới bàn học có hai ngăn kéo, một ngăn đựng hai cây bút máy, vài quyển vở, lật ra đều là những thứ cha mẹ nguyên chủ dùng để học tập hàng ngày, cô cất lại vào chỗ cũ.
Mở ngăn kéo bên kia, nó chia thành hai ô nhỏ: bên ngoài là kem dưỡng da của mẹ, một chiếc lược; bên trong là sổ ghi chép, một số tiền lẻ và mấy tờ hóa đơn. Tiền lẻ và hóa đơn được kẹp bằng kẹp giấy, ngoài ra không có cái gì khác.
An Mạc Tuyết lấy sổ ghi chép, tiền và hóa đơn ra, đóng ngăn kéo lại.
Đến tủ quần áo, cô mở tủ quần áo ra, sắp xếp lại từng bộ quần áo của cha mẹ nguyên chủ, gói ghém cẩn thận.
Nhấn nhẹ vào dưới đáy tủ quần áo, một chiếc hộp gỗ được khóa bằng ổ khóa nhỏ lộ ra.
An Mạc Tuyết suy nghĩ một chút, cúi xuống sờ soạng một bên chân của tủ quần áo, lại gõ gõ, móc ra một chiếc chìa khóa.
Cầm chìa khóa ôm hộp gỗ ngồi lên giường, cô mở hộp ra, bên trong có một xấp tiền, lấy ra đếm, đúng 500 đồng, toàn bộ đều là tờ 10 đồng.
Dưới nữa là một chùm chìa khóa, hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
Vừa định lấy thứ bên dưới ra thì tiếng gõ cửa vang lên, An Mạc Tuyết đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, vừa đi vừa nói: "Chờ một chút, tôi sẽ ra mở cửa ngay."
Cô mở cửa, hóa ra là mấy cô dì đồng nghiệp ở bệnh viện của mẹ, tay ai cũng cầm theo đồ đạc, cô vội vã mời mọi người vào nhà.
Thấy An Mạc Tuyết chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều, họ vô cùng lo lắng, đến giờ tan làm liền hẹn nhau đến thăm cô.
An Mạc Tuyết vội mời các dì vào nhà, sau đó đi pha mấy ly nước đường đỏ.
Họ nhẹ nhàng an ủi An Mạc Tuyết phải mạnh mẽ, không được bỏ ăn, nói với cô nếu có chuyện gì thì đến bệnh viện tìm họ, An Mạc Tuyết đều gật đầu đồng ý.
Xong xuôi cô tiễn các dì ghé thăm mình về, trở lại phòng cha mẹ, cô lấy ra thứ dưới hộp, đó là hai lá thư, ghi: "An Mạc Tuyết - Con gái yêu quý của ba mẹ."
Nhớ lại lời dặn của cha mẹ, nếu một ngày nào đó họ hy sinh, hãy mở lá thư mà cha mẹ để lại cho mình ra.
An Mạc Tuyết mở lá thư đầu tiên, bên trong viết:
"Con gái yêu quý, khi con mở lá thư này, nghĩa là ba đã không còn nữa. Là một người lính, ba luôn sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc, lấy thân mình che chở cho đất nước, đó là vinh quang của ba, con đừng buồn.
Con gái của ba, sống không được chùn bước, hãy tự mình phấn đấu nhé. Mong rằng một mai, non sông gấm vóc không thiệt hại gì. Người thân sum vầy, nâng chén rượu đầy, cùng hát vang khúc ca. Tuyệt vời biết bao! Vui sướng biết bao!
Nhớ lại những ngày xưa, ba cùng con thức khuya ôn bài, tâm sự suốt đêm. Nhìn hoa hòe rơi, hoàng hôn buông ngoài cửa sổ, mưa xuân hòa quyện với bùn đất. Mong rằng một mai, lúc chìm vào giấc ngủ, bách tính an khang, con có thể hoàn tất những việc còn đang dang dở. Không hối tiếc kiếp này, ta về, ta về." - Đây có phải là ba tấm bảng trên giá sách phía Tây trong thư phòng ở ngõ Hoa Hòe không? Phải nhanh chóng hành động sao? "Trở về", không được thì rút lui ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.