[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 8: Quan Sát Hoàn Cảnh
Nga Đại
19/06/2024
Mẹ nói chỉ biết đây là dây chuyền được làm từ gân hươu, con hồ ly thì do Đại Tế Ti Tát Mãn làm phép cầu phúc, bảo cô luôn đeo bên mình không được tháo ra, không được để người ngoài gia tộc biết, có cảm giác bí ẩn và linh thiêng.
Liệu ba vị tổ tiên đó có phải là Đại Tế Ti Tát Mãn không nhỉ? Biết vậy thì lúc đó cô đã hỏi thêm mấy câu nữa rồi!
Cô gái này giống cô đến tám phần, nhưng ngũ quan lại tinh tế hơn.
Điểm duy nhất là quá gầy, người chỉ còn có da bọc xương.
Cô tiện tay lấy một bộ đồ ngủ mặc vào, đi đến phòng làm việc, đứng trước cân điện tử, 41 ký.
Đi đến bàn làm việc lấy thước dây đo chiều cao, 168cm, chiều cao này giống hệt mình.
Từ từ dưỡng lại thôi, cũng không còn cách nào khác.
An Mạc Tuyết không định mặc đồ lót của nguyên chủ, đồ của cô cũng bị rộng không mặc được, đành phải đến kho chứa đồ.
Cô lấy một phần cháo và dưa muối, sau đó tìm vài bộ đồ lót vừa vặn với cơ thể này, giữ lại một bộ, còn dư lại cô cất hết vào phòng ngủ trong không gian, sau đó ra khỏi không gian.
Cô cầm ngọc bội trên giường đeo lên cổ.
Trở về phòng ngủ, An Mạc Tuyết thay đồ lót và tìm đại một bộ quần áo của nguyên chủ mặc vào, cầm cháo và dưa muối đi đến phòng khách, ngồi vào bàn vừa ăn vừa suy nghĩ về việc sẽ làm gì tiếp theo.
Từ ký ức của nguyên chủ, cô biết người thân nguyên chủ chỉ có cha mẹ. Cha mẹ đã hy sinh, ngay cả họ hàng xa cũng không có, nguyên chủ chỉ còn lại một mình, trở thành trẻ mồ côi.
Đây có lẽ cũng là một trong những lý do khiến nguyên chủ mất đi ý chí sinh tồn.
An Mạc Tuyết thầm nói với nguyên chủ: "Hãy đi đoàn tụ với cha mẹ của cô!
Mong rằng gia đình ba người của cô sau này sẽ đầm ấm vui vẻ, tôi sẽ thay mặt cô sống thật tốt.
Nói xong, cô bỗng thấy toàn thân nhẹ nhõm, có lẽ đây là tia ý thức cuối cùng còn sót lại của nguyên chủ.
Đến nơi này, An Mạc Tuyết có một cảm giác, cơ thể này đã được cô dung nhập hoàn toàn, về sau cô chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cô.
Mặc dù tiền chưa tiêu hết mà đã chết, lại vô tình đến với thời đại nghèo khó và bị hạn chế ở mọi nơi này, nhưng cô cũng được trẻ ra mười tuổi, coi như là tiêu tiền mua tuổi trẻ đi.
Không muốn thừa nhận cũng không được, dù sao cũng không thể quay lại.
Ăn xong, An Mạc Tuyết dọn dẹp bát đũa cùng với bát đũa cũ để trong phòng ngủ vào bếp ở không gian.
Bây giờ, cô mới cẩn thận quan sát căn nhà này, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, rộng khoảng 50 mét vuông.
Theo ký ức, đây vẫn là nhà ở có điều kiện rất tốt. Bởi vì cha mẹ nguyên chủ tham gia quân ngũ đã lâu, nắm giữ chức vụ cao nên mới được phân phối. Chứ nhiều gia đình khác có khi bảy tám người cùng chen chúc trong một không gian chỉ rộng hơn 10 mét vuông, tưởng tượng giống như đang gói sủi cảo vậy.
Tuy nhiên, cha mẹ nguyên chủ đã hy sinh, cô cũng không thể ở lại căn nhà này mãi được, phải chuyển đi thôi. Khu nhà ở quân khu này chỉ dành cho người thân của quân nhân hiện đang công tác.
Nhưng mà chuyển đi đâu bây giờ, trước tiên phải xem cha mẹ nguyên chủ đã để lại những gì.
Liệu ba vị tổ tiên đó có phải là Đại Tế Ti Tát Mãn không nhỉ? Biết vậy thì lúc đó cô đã hỏi thêm mấy câu nữa rồi!
Cô gái này giống cô đến tám phần, nhưng ngũ quan lại tinh tế hơn.
Điểm duy nhất là quá gầy, người chỉ còn có da bọc xương.
Cô tiện tay lấy một bộ đồ ngủ mặc vào, đi đến phòng làm việc, đứng trước cân điện tử, 41 ký.
Đi đến bàn làm việc lấy thước dây đo chiều cao, 168cm, chiều cao này giống hệt mình.
Từ từ dưỡng lại thôi, cũng không còn cách nào khác.
An Mạc Tuyết không định mặc đồ lót của nguyên chủ, đồ của cô cũng bị rộng không mặc được, đành phải đến kho chứa đồ.
Cô lấy một phần cháo và dưa muối, sau đó tìm vài bộ đồ lót vừa vặn với cơ thể này, giữ lại một bộ, còn dư lại cô cất hết vào phòng ngủ trong không gian, sau đó ra khỏi không gian.
Cô cầm ngọc bội trên giường đeo lên cổ.
Trở về phòng ngủ, An Mạc Tuyết thay đồ lót và tìm đại một bộ quần áo của nguyên chủ mặc vào, cầm cháo và dưa muối đi đến phòng khách, ngồi vào bàn vừa ăn vừa suy nghĩ về việc sẽ làm gì tiếp theo.
Từ ký ức của nguyên chủ, cô biết người thân nguyên chủ chỉ có cha mẹ. Cha mẹ đã hy sinh, ngay cả họ hàng xa cũng không có, nguyên chủ chỉ còn lại một mình, trở thành trẻ mồ côi.
Đây có lẽ cũng là một trong những lý do khiến nguyên chủ mất đi ý chí sinh tồn.
An Mạc Tuyết thầm nói với nguyên chủ: "Hãy đi đoàn tụ với cha mẹ của cô!
Mong rằng gia đình ba người của cô sau này sẽ đầm ấm vui vẻ, tôi sẽ thay mặt cô sống thật tốt.
Nói xong, cô bỗng thấy toàn thân nhẹ nhõm, có lẽ đây là tia ý thức cuối cùng còn sót lại của nguyên chủ.
Đến nơi này, An Mạc Tuyết có một cảm giác, cơ thể này đã được cô dung nhập hoàn toàn, về sau cô chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cô.
Mặc dù tiền chưa tiêu hết mà đã chết, lại vô tình đến với thời đại nghèo khó và bị hạn chế ở mọi nơi này, nhưng cô cũng được trẻ ra mười tuổi, coi như là tiêu tiền mua tuổi trẻ đi.
Không muốn thừa nhận cũng không được, dù sao cũng không thể quay lại.
Ăn xong, An Mạc Tuyết dọn dẹp bát đũa cùng với bát đũa cũ để trong phòng ngủ vào bếp ở không gian.
Bây giờ, cô mới cẩn thận quan sát căn nhà này, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, rộng khoảng 50 mét vuông.
Theo ký ức, đây vẫn là nhà ở có điều kiện rất tốt. Bởi vì cha mẹ nguyên chủ tham gia quân ngũ đã lâu, nắm giữ chức vụ cao nên mới được phân phối. Chứ nhiều gia đình khác có khi bảy tám người cùng chen chúc trong một không gian chỉ rộng hơn 10 mét vuông, tưởng tượng giống như đang gói sủi cảo vậy.
Tuy nhiên, cha mẹ nguyên chủ đã hy sinh, cô cũng không thể ở lại căn nhà này mãi được, phải chuyển đi thôi. Khu nhà ở quân khu này chỉ dành cho người thân của quân nhân hiện đang công tác.
Nhưng mà chuyển đi đâu bây giờ, trước tiên phải xem cha mẹ nguyên chủ đã để lại những gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.