[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 22: Ngửi Được Mùi Thịt
Nga Đại
22/06/2024
“Nhưng khác nhau mà, lúc ấy cháu ở khu nhà tập thể, còn đây là nhà riêng, ban đêm nếu có ai trèo tường vào thì cháu có sợ không? Dù sao cũng là con gái mới lớn, cháu còn cần danh dự, còn cần mạng sống nữa mà.”
“Không sao đâu, ai dám đến thì cháu sẽ khiến kẻ đó có đi không có về. Những năm qua ba cháu dạy cháu không uổng công đâu, chỉ sợ họ không dám đến thôi.”
Dì Trần cười gượng gạo, miệng lẩm bẩm: “Con gái không nên như vậy, sẽ không lấy được chồng!”
“Không sao cả, ba mẹ cháu đã dặn dò trước, nếu họ hy sinh trước khi cháu kết hôn, cháu không được phép kết hôn trước năm hai mươi lăm tuổi, ngoài ra còn phải bắt rể.”
Dì Trần không nói gì nữa, một người khác hỏi: “Mạc Tuyết ơi, cháu sắp tốt nghiệp cao trung rồi phải không? Hiện tại cuộc sống khó khăn, cháu đã có việc làm chưa?”
“Bà Vương ạ, cháu đã tốt nghiệp rồi, giờ đang tìm việc làm! Các bà, các dì ai có tin tuyển dụng thì báo cho cháu biết nhé! Chỉ cần được nhận vào làm, cháu nhất định sẽ không quên ơn mọi người. Cháu xin phép đi trước, hẹn gặp lại mọi người sau.” Nói xong, An Mạc Tuyết quay người rời đi.
Có vẻ như những con chó hoang xung quanh đây đã đánh hơi thấy mùi thịt rồi đuổi tới.
Ngày hôm sau, An Mạc Tuyết đi sớm và chỉ về nhà vào buổi tối. Cứ như vậy trong liên tục vài ngày.
Cô đã đi khắp các nhà máy lớn nhỏ ở thủ đô nhưng không tìm được một chỉ tiêu tuyển dụng nào. Ngay cả khi có chỉ tiêu thì cũng là tuyển dụng nội bộ, nghĩa là chỉ con cái của nhân viên nhà máy mới được tuyển. Thành quả duy nhất của cô là tìm được loại trúc phù hợp để làm chông, đã hẹn sẽ đến lấy vào chiều mai.
Tối hôm đó, An Mạc Tuyết vào không gian dọn dẹp những cuốn sách mà ba cô đã giấu. Cô cũng tìm kiếm những thứ mà tổ tiên để lại trong không gian.
Có một cuốn sách võ thuật, tên là Quy Nhất Quyền, được chia thành hai phần: tâm pháp nội gia và chiêu thức ngoại gia, tổng cộng chín mươi chín thức.
Để luyện tập, cần kết hợp với việc tắm thuốc thảo dược nhằm làm giãn gân cốt. Tuy nhiên, trong phương thuốc đó, một số loại thảo dược thì có trong không gian nhưng một số khác thì không. Có vẻ như ngày mai cô phải đến hiệu thuốc xem thử có thể mua hết được không, tốt nhất là mua luôn hạt giống để trồng. Hiện tại thì cô đã có một số định hướng mơ hồ cho tương lai của mình.
Vì sợ không mua được thuốc, An Mạc Tuyết dậy sớm và đến hiệu thuốc ngay khi cửa hàng mở cửa. Cô đi qua một vài hiệu thuốc, mua đủ các loại thuốc cùng hạt giống cần thiết, sau đó trở về nhà, vào không gian bắt đầu trồng thuốc.
Cô cũng thu hoạch ngũ cốc, trái cây và rau củ đã trưởng thành trong không gian rồi gieo hạt giống mới.
Khoảng ba giờ chiều, cô ra ngoài và khoảng năm giờ chiều, cô mang về nhà một bó trúc to bằng xe đạp, chúng được vót nhọn ở hai đầu.
Lúc này là giờ tan sở, có người đi ngang qua nhìn thấy thì không kìm được tò mò hỏi: "Mạc Tuyết, cháu định làm gì với những cây trúc nhọn này?"
Mạc Tuyết trả lời: "Chôn dưới gốc tường để chống trộm ạ."
Những năm gần đây, có một số gia đình sống xung quanh nơi này đã bị đưa đi cải tạo, có nhiều người mới chuyển đến nên dân cư khá phức tạp. Từ lâu đã có người thèm thuồng ngôi nhà của An Mạc Tuyết.
Thế nhưng trước đây cha mẹ cô chức vụ cao, còn có nhiều đóng góp. Mà hiện giờ chỉ còn lại một mình An Mạc Tuyết nên khả năng cao là những kẻ xấu đó sẽ liên tục xuất hiện.
“Không sao đâu, ai dám đến thì cháu sẽ khiến kẻ đó có đi không có về. Những năm qua ba cháu dạy cháu không uổng công đâu, chỉ sợ họ không dám đến thôi.”
Dì Trần cười gượng gạo, miệng lẩm bẩm: “Con gái không nên như vậy, sẽ không lấy được chồng!”
“Không sao cả, ba mẹ cháu đã dặn dò trước, nếu họ hy sinh trước khi cháu kết hôn, cháu không được phép kết hôn trước năm hai mươi lăm tuổi, ngoài ra còn phải bắt rể.”
Dì Trần không nói gì nữa, một người khác hỏi: “Mạc Tuyết ơi, cháu sắp tốt nghiệp cao trung rồi phải không? Hiện tại cuộc sống khó khăn, cháu đã có việc làm chưa?”
“Bà Vương ạ, cháu đã tốt nghiệp rồi, giờ đang tìm việc làm! Các bà, các dì ai có tin tuyển dụng thì báo cho cháu biết nhé! Chỉ cần được nhận vào làm, cháu nhất định sẽ không quên ơn mọi người. Cháu xin phép đi trước, hẹn gặp lại mọi người sau.” Nói xong, An Mạc Tuyết quay người rời đi.
Có vẻ như những con chó hoang xung quanh đây đã đánh hơi thấy mùi thịt rồi đuổi tới.
Ngày hôm sau, An Mạc Tuyết đi sớm và chỉ về nhà vào buổi tối. Cứ như vậy trong liên tục vài ngày.
Cô đã đi khắp các nhà máy lớn nhỏ ở thủ đô nhưng không tìm được một chỉ tiêu tuyển dụng nào. Ngay cả khi có chỉ tiêu thì cũng là tuyển dụng nội bộ, nghĩa là chỉ con cái của nhân viên nhà máy mới được tuyển. Thành quả duy nhất của cô là tìm được loại trúc phù hợp để làm chông, đã hẹn sẽ đến lấy vào chiều mai.
Tối hôm đó, An Mạc Tuyết vào không gian dọn dẹp những cuốn sách mà ba cô đã giấu. Cô cũng tìm kiếm những thứ mà tổ tiên để lại trong không gian.
Có một cuốn sách võ thuật, tên là Quy Nhất Quyền, được chia thành hai phần: tâm pháp nội gia và chiêu thức ngoại gia, tổng cộng chín mươi chín thức.
Để luyện tập, cần kết hợp với việc tắm thuốc thảo dược nhằm làm giãn gân cốt. Tuy nhiên, trong phương thuốc đó, một số loại thảo dược thì có trong không gian nhưng một số khác thì không. Có vẻ như ngày mai cô phải đến hiệu thuốc xem thử có thể mua hết được không, tốt nhất là mua luôn hạt giống để trồng. Hiện tại thì cô đã có một số định hướng mơ hồ cho tương lai của mình.
Vì sợ không mua được thuốc, An Mạc Tuyết dậy sớm và đến hiệu thuốc ngay khi cửa hàng mở cửa. Cô đi qua một vài hiệu thuốc, mua đủ các loại thuốc cùng hạt giống cần thiết, sau đó trở về nhà, vào không gian bắt đầu trồng thuốc.
Cô cũng thu hoạch ngũ cốc, trái cây và rau củ đã trưởng thành trong không gian rồi gieo hạt giống mới.
Khoảng ba giờ chiều, cô ra ngoài và khoảng năm giờ chiều, cô mang về nhà một bó trúc to bằng xe đạp, chúng được vót nhọn ở hai đầu.
Lúc này là giờ tan sở, có người đi ngang qua nhìn thấy thì không kìm được tò mò hỏi: "Mạc Tuyết, cháu định làm gì với những cây trúc nhọn này?"
Mạc Tuyết trả lời: "Chôn dưới gốc tường để chống trộm ạ."
Những năm gần đây, có một số gia đình sống xung quanh nơi này đã bị đưa đi cải tạo, có nhiều người mới chuyển đến nên dân cư khá phức tạp. Từ lâu đã có người thèm thuồng ngôi nhà của An Mạc Tuyết.
Thế nhưng trước đây cha mẹ cô chức vụ cao, còn có nhiều đóng góp. Mà hiện giờ chỉ còn lại một mình An Mạc Tuyết nên khả năng cao là những kẻ xấu đó sẽ liên tục xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.