[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Chương 17: Trăm Rương

Nga Đại

20/06/2024

Thư là do ba cô để lại, đại ý là:

Mạc Tuyết ngốc nghếch, khi con đọc được lá thư này nghĩa là cha mẹ đã hy sinh rồi.

Lần này cha mẹ đi làm nhiệm vụ đã có phát hiện, nhiệm vụ này vốn không có chúng ta, sau đó ngay trước khi xuất phát lại có thêm mẹ con, chỗ này thật kỳ lạ. Đây là trực giác của ba, ba không có chứng cứ xác thực.

Nhưng con phải tin tưởng, trực giác có lúc xuất phát từ bản năng của con người.

Năm xưa, kẻ để mắt tới chúng ta chính là mấy người ngoại quốc không biết xấu hổ, họ đã từng có quyền lợi rất lớn ở Tô giới, niên đại quá lâu rồi nên cũng không thể nào kiểm chứng được.

Tuy nhiên, ở thời nào thì tiền tài cũng lay động nhân tâm. Ba nói cho con biết những điều này là để con ứng phó tốt hơn.

Tổ tiên nhà chúng ta và tổ tiên của ông ngoại bà ngoại con đều là thế gia hiển hách, quan cao nhất của tổ tiên chúng ta là Đại học sĩ, còn tổ tiên của bà ngoại con có một vị Đại Tát Mãn*.

Sau đó thế đạo rối loạn, tổ tiên quyên tài quyên tiền để chống lại kẻ thù bên ngoài, không ngừng thay hình đổi dạng, dần dà những người không biết rõ đều cho rằng chúng ta chỉ là gia đình bình thường.

Không có năng lực thì chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, có năng lực thì quay ngược lại phản pháo.

Nếu như con phát hiện chuyện gì khác thường thì hãy lui về tổ địa của nhà ngoại con, từ từ quan sát, tuyệt đối không được liều mạng xông lên.

An Mạc Tuyết cất thư vào cái hộp nhỏ, vung tay một cái, toàn bộ rương biến mất vào không gian của mình. Sau đó, cô quay lại phòng ngủ nhìn quanh một lượt.

Ra ngoài, cánh cửa đá tự động trở về vị trí cũ. Lên mặt đất, cô đóng cửa mật đạo và xếp lại giá sách như cũ.

Cất đèn pin đội đầu đi, An Mạc Tuyết mở rèm cửa sổ rồi bước ra ngoài.

Trở lại phòng ngủ, cô kéo rèm cửa rồi bước vào không gian.



Vừa vào trong viện tử, An Mạc Tuyết đã lấy quyển da dê từ chiếc hộp nhỏ ra bắt đầu kiểm kê.

Tổng cộng có một trăm cái rương:

Ba mươi rương đầu tiên chứa sách, tất cả đều là những phiên bản đặc biệt.

Từ rương ba mươi mốt đến bốn mươi là tranh thư pháp, có một số cái An Mạc Tuyết biết, một số khác thì không. Tất cả đều được đóng trong những chiếc hộp gỗ, bọc giấy dầu bên ngoài. Cô chỉ xem sơ qua danh sách chứ không mở lớp giấy dầu.

Từ rương bốn mươi mốt đến năm mươi là đá quý, tất cả đều là hàng thượng hạng như ruby, ngọc bích, đá máu gà, phỉ thúy, bạch ngọc và ngọc Hòa Điền.

Từ rương năm mươi mốt đến sáu mươi là đồ sứ, bát, đĩa, bình hoa, đèn, hũ, lọ.

Ba mươi rương còn lại chứa vàng thỏi to, bảy hộp vàng thỏi nhỏ, một rương hạt đậu vàng, một hộp đồ trang sức ngọc bích và một hộp đồ trang sức vàng.

Trời ơi! An Mạc Tuyết hoa cả mắt.

Trước đó cô còn nghĩ mình chưa xài hết tiền mà đã chết, tiếc quá đi thôi. Bây giờ thì bù đắp được rồi.

Không được, bình tĩnh nào. Bình tĩnh.

An Mạc Tuyết phủ kín tất cả các rương và cất chúng vào tầng hầm. Cô lấy ra bức thư cha mẹ để lại, đọc đi đọc lại nhiều lần, đưa ra quyết định, rồi ra khỏi không gian trở về phòng ngủ.

-

*Đại Tát Mãn: Đại Pháp sư

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook