[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 25: Trên Toa Tàu
Nga Đại
22/06/2024
Mấy ngày nay, An Mạc Tuyết đã dùng hết phiếu mua vật tư, chỉ chừa lại phiếu lương thực và phiếu thịt. Cô đóng gói quần áo và đồ dùng hàng ngày rồi gửi toàn bộ qua đường bưu điện, chỉ để lại một bộ chăn màn và một bộ quần áo ở nhà để dùng tạm.
Một ngày trước khi lên đường, An Mạc Tuyết thuê một chiếc xe ba gác, đóng gói số đồ đạc còn lại và mang xe đạp đến bến xe để gửi vận chuyển. Giá cước vận chuyển khá cao, vì vậy mọi người thường mang theo hành lý bên mình và ít khi gửi bưu điện.
Tất cả số đồ dùng trong nhà cô đem đến đông nhĩ phòng, đêm đó cô ngủ trên giường sưởi trong phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm và sắp xếp hành trang, gồm một túi hành lý, một cái ba lô và một cái túi lưới đựng thức ăn.
Cô cất bẫy thú xung quanh tường viện vào không gian.
An Mạc Tuyết đến tiệm cơm quốc doanh mua 30 cái bánh bao thịt, 10 cái bánh bao nhân rau và 10 cái bánh bao chay.
Cô cho 5 cái bánh bao nhân rau và 5 cái bánh bao chay vào túi lưới, lấy từ không gian ra một vài cái bánh ngô, một vài quả trứng gà, một lon dưa chuột muối bỏ vào túi lưới. Số bánh bao còn lại, cô nhân lúc không có người bỏ hết vào không gian.
Cô giao chìa khóa nhà ở cho bảo vệ cửa hàng thực phẩm.
Khi An Mạc Tuyết đến ga tàu thì vừa vặn đến giờ soát vé, cô đến chỗ thanh niên trí thức lấy vé rồi bắt đầu xếp hàng.
Trên sân ga có một thanh niên đang hô vang khẩu hiệu, có người lưu luyến chia tay ôm nhau khóc lóc. Những người này đều không liên quan gì đến An Mạc Tuyết, cô theo dòng người bước lên tàu lửa.
Khi tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, An Mạc Tuyết mới phát hiện đôi giày của mình bị giẫm đạp đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu. Tự hỏi nếu mình đi giày da thì không biết có bị giẫm đạp đến mức này không.
An Mạc Tuyết được xếp vào chỗ ngồi hai người sát cửa sổ. Mặc dù cửa sổ đã được mở nhưng trời tháng bảy nóng bức cộng thêm toa tàu chật kín người, ai nấy đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cô cũng không khá hơn là mấy.
Tuu tuu... Tiếng còi tàu vang lên.
Xình xịch xình xịch xình xịch... Xe lửa rời khỏi ga, tốc độ càng ngày càng nhanh, mang theo gió thổi vào toa xe qua cửa sổ, thổi khô mồ hôi trên người và thổi bùng lên niềm hy vọng về một cuộc sống mới của những thanh niên trẻ.
Hầu hết những người ngồi trong toa này đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn. Không biết ai là người khởi xướng, mọi người bắt đầu tự giới thiệu bản thân, có người còn bày tỏ lòng nhiệt huyết muốn xây dựng đất nước. Đến lượt An Mạc Tuyết, cô cũng chỉ đơn giản giới thiệu sơ qua về mình.
Tuy nhiên, vẻ đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của một số người. Đặc biệt quần áo trên người cô nhìn qua là biết con nhà gia đình có điều kiện.
Bên cạnh cô là một cô gái mặt tròn dễ thương, đang nở nụ cười ngọt ngào. Đối diện là hai nữ sinh gầy gò, sắc mặt vàng như nến, trên quần áo còn có chỗ vá, trông có vẻ rụt rè. Sau khi giới thiệu xong, họ cúi đầu không nói thêm gì.
Một ngày trước khi lên đường, An Mạc Tuyết thuê một chiếc xe ba gác, đóng gói số đồ đạc còn lại và mang xe đạp đến bến xe để gửi vận chuyển. Giá cước vận chuyển khá cao, vì vậy mọi người thường mang theo hành lý bên mình và ít khi gửi bưu điện.
Tất cả số đồ dùng trong nhà cô đem đến đông nhĩ phòng, đêm đó cô ngủ trên giường sưởi trong phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm và sắp xếp hành trang, gồm một túi hành lý, một cái ba lô và một cái túi lưới đựng thức ăn.
Cô cất bẫy thú xung quanh tường viện vào không gian.
An Mạc Tuyết đến tiệm cơm quốc doanh mua 30 cái bánh bao thịt, 10 cái bánh bao nhân rau và 10 cái bánh bao chay.
Cô cho 5 cái bánh bao nhân rau và 5 cái bánh bao chay vào túi lưới, lấy từ không gian ra một vài cái bánh ngô, một vài quả trứng gà, một lon dưa chuột muối bỏ vào túi lưới. Số bánh bao còn lại, cô nhân lúc không có người bỏ hết vào không gian.
Cô giao chìa khóa nhà ở cho bảo vệ cửa hàng thực phẩm.
Khi An Mạc Tuyết đến ga tàu thì vừa vặn đến giờ soát vé, cô đến chỗ thanh niên trí thức lấy vé rồi bắt đầu xếp hàng.
Trên sân ga có một thanh niên đang hô vang khẩu hiệu, có người lưu luyến chia tay ôm nhau khóc lóc. Những người này đều không liên quan gì đến An Mạc Tuyết, cô theo dòng người bước lên tàu lửa.
Khi tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, An Mạc Tuyết mới phát hiện đôi giày của mình bị giẫm đạp đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu. Tự hỏi nếu mình đi giày da thì không biết có bị giẫm đạp đến mức này không.
An Mạc Tuyết được xếp vào chỗ ngồi hai người sát cửa sổ. Mặc dù cửa sổ đã được mở nhưng trời tháng bảy nóng bức cộng thêm toa tàu chật kín người, ai nấy đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cô cũng không khá hơn là mấy.
Tuu tuu... Tiếng còi tàu vang lên.
Xình xịch xình xịch xình xịch... Xe lửa rời khỏi ga, tốc độ càng ngày càng nhanh, mang theo gió thổi vào toa xe qua cửa sổ, thổi khô mồ hôi trên người và thổi bùng lên niềm hy vọng về một cuộc sống mới của những thanh niên trẻ.
Hầu hết những người ngồi trong toa này đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn. Không biết ai là người khởi xướng, mọi người bắt đầu tự giới thiệu bản thân, có người còn bày tỏ lòng nhiệt huyết muốn xây dựng đất nước. Đến lượt An Mạc Tuyết, cô cũng chỉ đơn giản giới thiệu sơ qua về mình.
Tuy nhiên, vẻ đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của một số người. Đặc biệt quần áo trên người cô nhìn qua là biết con nhà gia đình có điều kiện.
Bên cạnh cô là một cô gái mặt tròn dễ thương, đang nở nụ cười ngọt ngào. Đối diện là hai nữ sinh gầy gò, sắc mặt vàng như nến, trên quần áo còn có chỗ vá, trông có vẻ rụt rè. Sau khi giới thiệu xong, họ cúi đầu không nói thêm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.