[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 24: Có Kẻ Đột Nhập
Nga Đại
22/06/2024
Mạc Tuyết lại sợ mình suy nghĩ chưa chu đáo, lại đến quân đội một chuyến, tìm chú Trương nói rõ tình hình.
Chú Trương rất tức bọn người kia nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể đề nghị thuê nhà cho cô ở một nơi khác tại thủ đô, nhưng một cô gái độc thân như cô sống một mình lâu ngày vẫn sẽ gặp những vấn đề tương tự mà thôi.
Cuối cùng An Mạc Tuyết quyết định đi xuống nông thôn, chú Trương đề nghị không nên để nhà trống. Hiện nay nhà cửa khó kiếm như vậy, một căn nhà to đùng mà để trống chẳng phải là khiến người khác nhớ thương sao.
An Mạc Tuyết nói không muốn thuê người giúp việc giữ nhà vì không biết bao giờ mình có thể trở về, cũng không rõ tính cách của họ, sợ họ sẽ làm hỏng đồ đạc trong nhà. Vả lại, nếu sau này cô quay về, người ta cứ ở rịt trong nhà cô không chịu đi thì phải làm sao, đến lúc đó muốn xử lý cũng phiền phức.
Chú Trương đành tự mình gọi mấy cuộc điện thoại cho người quen ở thủ đô. Trong cuộc điện thoại cuối cùng, người ta nói có một cửa hàng thực phẩm gần nhà An Mạc Tuyết đang có ý định xây một nhà khách, có thể liên hệ bọn họ xem thử.
Chú Trương gọi điện thoại cho người chủ cửa hàng, trình bày tình hình của An Mạc Tuyết và thông tin về căn nhà, rồi hẹn gặp vào ngày hôm sau để xem nhà.
Ngày hôm sau, người chủ cửa hàng rất hài lòng với căn nhà của An Mạc Tuyết và ký hợp đồng thuê nhà với giá 500 đồng một năm. Về sau cứ mỗi năm tiền thuê nhà sẽ được gửi qua bưu điện. Cô chỉ cần để tất cả nội thất trong nhà ở đông nhĩ phòng là được. Một tuần sau, An Mạc Tuyết mới giao nhà.
Giải quyết chuyện nhà ở xong, An Mạc Tuyết lập tức mang theo hộ khẩu đến báo danh xuống nông thôn, đất tổ của mẹ cô. Giờ chỉ còn chờ đến thời gian là cô khăn gói lên đường đi xuống nông thôn ngay.
Mấy ngày sau đó, vào một đêm nọ, An Mạc Tuyết bị tiếng thét chói tai đánh thức. Không thể ngủ tiếp, cô lấy nước ớt cay và một con dao găm từ trong không gian ra thủ sẵn.
An Mạc Tuyết cẩn thận mở cửa sổ, vểnh tai lắng nghe, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy âm thanh nào khác.
Vì không thể ngủ tiếp, cô nằm trằn trọc đến tận sáng, nhìn đồng hồ đeo tay thấy hơn 4 giờ rưỡi.
Nắm chặt dao găm, An Mạc Tuyết đi ra khỏi phòng và kiểm tra xung quanh sân. Cô không phát hiện điều gì bất thường, nhưng khi đi dọc theo bức tường, cô thấy một cây gậy trúc ngã trên mặt đất. Trên đầu gậy có vết máu, bên cạnh bẫy thú cũng có dính một ít, nhưng chiếc bẫy thì vẫn còn nguyên vẹn.
An Mạc Tuyết vội vàng đi xe đạp đến đồn công an để trình báo.
Công an ghi lại lời khai của cô và đến nhà cô để khám nghiệm hiện trường.
Khi tiễn công an ra khỏi nhà, một người hàng xóm nhìn thấy và hỏi An Mạc Tuyết họ đến nhà cô để làm gì. An Mạc Tuyết kể lại sự việc và nhấn mạnh vết máu trên đầu cây gậy trúc. Trên mặt những người hàng xóm bày ra biểu cảm khác nhau.
Chú Trương rất tức bọn người kia nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể đề nghị thuê nhà cho cô ở một nơi khác tại thủ đô, nhưng một cô gái độc thân như cô sống một mình lâu ngày vẫn sẽ gặp những vấn đề tương tự mà thôi.
Cuối cùng An Mạc Tuyết quyết định đi xuống nông thôn, chú Trương đề nghị không nên để nhà trống. Hiện nay nhà cửa khó kiếm như vậy, một căn nhà to đùng mà để trống chẳng phải là khiến người khác nhớ thương sao.
An Mạc Tuyết nói không muốn thuê người giúp việc giữ nhà vì không biết bao giờ mình có thể trở về, cũng không rõ tính cách của họ, sợ họ sẽ làm hỏng đồ đạc trong nhà. Vả lại, nếu sau này cô quay về, người ta cứ ở rịt trong nhà cô không chịu đi thì phải làm sao, đến lúc đó muốn xử lý cũng phiền phức.
Chú Trương đành tự mình gọi mấy cuộc điện thoại cho người quen ở thủ đô. Trong cuộc điện thoại cuối cùng, người ta nói có một cửa hàng thực phẩm gần nhà An Mạc Tuyết đang có ý định xây một nhà khách, có thể liên hệ bọn họ xem thử.
Chú Trương gọi điện thoại cho người chủ cửa hàng, trình bày tình hình của An Mạc Tuyết và thông tin về căn nhà, rồi hẹn gặp vào ngày hôm sau để xem nhà.
Ngày hôm sau, người chủ cửa hàng rất hài lòng với căn nhà của An Mạc Tuyết và ký hợp đồng thuê nhà với giá 500 đồng một năm. Về sau cứ mỗi năm tiền thuê nhà sẽ được gửi qua bưu điện. Cô chỉ cần để tất cả nội thất trong nhà ở đông nhĩ phòng là được. Một tuần sau, An Mạc Tuyết mới giao nhà.
Giải quyết chuyện nhà ở xong, An Mạc Tuyết lập tức mang theo hộ khẩu đến báo danh xuống nông thôn, đất tổ của mẹ cô. Giờ chỉ còn chờ đến thời gian là cô khăn gói lên đường đi xuống nông thôn ngay.
Mấy ngày sau đó, vào một đêm nọ, An Mạc Tuyết bị tiếng thét chói tai đánh thức. Không thể ngủ tiếp, cô lấy nước ớt cay và một con dao găm từ trong không gian ra thủ sẵn.
An Mạc Tuyết cẩn thận mở cửa sổ, vểnh tai lắng nghe, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy âm thanh nào khác.
Vì không thể ngủ tiếp, cô nằm trằn trọc đến tận sáng, nhìn đồng hồ đeo tay thấy hơn 4 giờ rưỡi.
Nắm chặt dao găm, An Mạc Tuyết đi ra khỏi phòng và kiểm tra xung quanh sân. Cô không phát hiện điều gì bất thường, nhưng khi đi dọc theo bức tường, cô thấy một cây gậy trúc ngã trên mặt đất. Trên đầu gậy có vết máu, bên cạnh bẫy thú cũng có dính một ít, nhưng chiếc bẫy thì vẫn còn nguyên vẹn.
An Mạc Tuyết vội vàng đi xe đạp đến đồn công an để trình báo.
Công an ghi lại lời khai của cô và đến nhà cô để khám nghiệm hiện trường.
Khi tiễn công an ra khỏi nhà, một người hàng xóm nhìn thấy và hỏi An Mạc Tuyết họ đến nhà cô để làm gì. An Mạc Tuyết kể lại sự việc và nhấn mạnh vết máu trên đầu cây gậy trúc. Trên mặt những người hàng xóm bày ra biểu cảm khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.