[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Chương 15: Tứ Hợp Viện Ngõ Hoa Hòe
Nga Đại
19/06/2024
Xuống lầu, An Mạc Tuyết lên xe chuyển nhà rời khỏi khu nhà ở của quân khu đi đến nơi ở mới.
Trên đường đi, chú Trương hỏi: "Mạc Tuyết, cháu có dự định gì cho cuộc sống sau này không?"
An Mạc Tuyết: "Chú Trương, chú cứ yên tâm! Cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Lúc mới nhận được tin tức ba mẹ hy sinh, cháu rất sốc, một thời gian dài không thể nào tiếp thu được. Nhưng mấy ngày nay cháu đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ khi cháu sống tốt, ba mẹ mới có thể an tâm vui vẻ. Cháu đã tốt nghiệp cao trung, cháu nghĩ trước tiên sẽ đi tìm một công việc phù hợp."
Chú Trương: "Được, có khó khăn gì cứ đến tìm chú. Nếu ai dám bắt nạt cháu, chú sẽ cho bộ đội đến xử lý ngay. Chú cũng sẽ giúp cháu tìm việc. Mấy ngày nay cháu gầy đi nhiều lắm, trước tiên hãy lo dưỡng sức khỏe. Sức khỏe là vốn quý của con người, không có sức khỏe thì chẳng làm được gì cả."
An Mạc Tuyết: "Vâng ạ, cháu sẽ làm vậy."
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong chớp mắt đã đến nhà An Mạc Tuyết ở ngõ Hoa Hòe. An Mạc Tuyết xuống xe mở cửa và bắt đầu khuân đồ vào trong.
Trong lúc đó có một số người già chào hỏi An Mạc Tuyết, thậm chí còn có một số đứa trẻ vây quanh cô.
"Mạc Tuyết, cháu dọn nhà à? Có chuyện gì vậy? Ba mẹ cháu đâu?"
An Mạc Tuyết đáp: "Cháu chuyển về đây ở, sau này sẽ ở đây. Ba mẹ cháu đều hy sinh rồi."
Hàng xóm xôn xao…
"Sao nói hy sinh là hy sinh rồi!"
"Làm sao cô bé có thể sống một mình được?"
"Cô bé mạng lớn nhỉ!"
"Chẳng biết bên trong thế nào, nhà to thế này mà chỉ sống có một mình!"
"Sao anh nói thế?" ...
An Mạc Tuyết khuân đồ vào trong, lúc đi ra có người hỏi chuyện thì cô cũng đáp lại vài lời.
Chú Trương nói với hàng xóm: "Tôi mong mọi người quan tâm giúp đỡ Mạc Tuyết, tổ chức sẽ không bỏ mặc cháu bé. Tổ chức có quy định thăm hỏi và hỗ trợ con cái liệt sĩ."
Cuối cùng, mọi việc cũng xong xuôi, An Mạc Tuyết vội vã quay lại trong phòng lấy hai hộp thuốc lá đưa cho Chú Trương, nhưng Chú Trương nhất quyết không nhận.
An Mạc Tuyết nói: "Chú Trương, đây là tấm lòng của cháu, chú không nhận thì sau này cháu không dám nhờ vả chú nữa. Ba mẹ cháu đã không còn, sau này nếu có chuyện gì phiền phức cháu cũng không biết nên làm thế nào."
"Được rồi, tấm lòng của cháu, chú phải nhận thôi. Có chuyện gì cháu cứ đến tìm chú, đừng chịu đựng một mình. Chú đi đây." Chú Trương nói.
"Vâng ạ, cháu tiễn chú." An Mạc Tuyết mỉm cười nói.
Chú Trương lắc đầu mỉm cười rồi quay bước ra sân: "Người anh em, con bé sẽ sống tốt thôi. Cậu đừng quá lo lắng, con cháu nhà lính nên là như vậy."
Chú Trương đi khỏi, An Mạc Tuyết đóng cửa lớn, cài chốt, vào trong bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Lần trước về cô chỉ vội vàng nhìn sơ qua, ở đây lâu dài cô phải kiểm tra kỹ lưỡng và sắp xếp lại đồ đạc mới được.
Đây là một căn tứ hợp viện tiêu chuẩn, nhà chính có ba gian, bên trái và bên phải mỗi bên một gian nhĩ phòng*; đông - tây sương phòng nối với hành lang gấp khúc cũng có ba gian; đảo tọa phòng* có bốn gian, cửa chính nằm ở phía đông nam; trong sân trước sương phòng phía đông có một cây lựu, đã ra quả, nối tiếp với hành lang nhà chính và một cái miệng giếng; trong sân trước sương phòng phía tây có một cây hồng, trên cây đầy quả nhỏ; cây nằm kế bên bàn đá, có bốn cái ghế đá, toàn bộ đều được lát đá phiến.
*nhĩ phòng (phòng bên): thường được xây dựng ở hai bên nhà chính hoặc sân chính, đối xứng nhau, được chia làm đông nhĩ phòng (nhĩ phòng phía đông) và tây nhĩ phòng (nhĩ phòng phía tây)
*đảo tọa phòng: thường nằm ở phía trước sân và đối diện với nhà chính, gần cổng vào, quay lưng về phía nhà chính.
Trên đường đi, chú Trương hỏi: "Mạc Tuyết, cháu có dự định gì cho cuộc sống sau này không?"
An Mạc Tuyết: "Chú Trương, chú cứ yên tâm! Cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Lúc mới nhận được tin tức ba mẹ hy sinh, cháu rất sốc, một thời gian dài không thể nào tiếp thu được. Nhưng mấy ngày nay cháu đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ khi cháu sống tốt, ba mẹ mới có thể an tâm vui vẻ. Cháu đã tốt nghiệp cao trung, cháu nghĩ trước tiên sẽ đi tìm một công việc phù hợp."
Chú Trương: "Được, có khó khăn gì cứ đến tìm chú. Nếu ai dám bắt nạt cháu, chú sẽ cho bộ đội đến xử lý ngay. Chú cũng sẽ giúp cháu tìm việc. Mấy ngày nay cháu gầy đi nhiều lắm, trước tiên hãy lo dưỡng sức khỏe. Sức khỏe là vốn quý của con người, không có sức khỏe thì chẳng làm được gì cả."
An Mạc Tuyết: "Vâng ạ, cháu sẽ làm vậy."
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong chớp mắt đã đến nhà An Mạc Tuyết ở ngõ Hoa Hòe. An Mạc Tuyết xuống xe mở cửa và bắt đầu khuân đồ vào trong.
Trong lúc đó có một số người già chào hỏi An Mạc Tuyết, thậm chí còn có một số đứa trẻ vây quanh cô.
"Mạc Tuyết, cháu dọn nhà à? Có chuyện gì vậy? Ba mẹ cháu đâu?"
An Mạc Tuyết đáp: "Cháu chuyển về đây ở, sau này sẽ ở đây. Ba mẹ cháu đều hy sinh rồi."
Hàng xóm xôn xao…
"Sao nói hy sinh là hy sinh rồi!"
"Làm sao cô bé có thể sống một mình được?"
"Cô bé mạng lớn nhỉ!"
"Chẳng biết bên trong thế nào, nhà to thế này mà chỉ sống có một mình!"
"Sao anh nói thế?" ...
An Mạc Tuyết khuân đồ vào trong, lúc đi ra có người hỏi chuyện thì cô cũng đáp lại vài lời.
Chú Trương nói với hàng xóm: "Tôi mong mọi người quan tâm giúp đỡ Mạc Tuyết, tổ chức sẽ không bỏ mặc cháu bé. Tổ chức có quy định thăm hỏi và hỗ trợ con cái liệt sĩ."
Cuối cùng, mọi việc cũng xong xuôi, An Mạc Tuyết vội vã quay lại trong phòng lấy hai hộp thuốc lá đưa cho Chú Trương, nhưng Chú Trương nhất quyết không nhận.
An Mạc Tuyết nói: "Chú Trương, đây là tấm lòng của cháu, chú không nhận thì sau này cháu không dám nhờ vả chú nữa. Ba mẹ cháu đã không còn, sau này nếu có chuyện gì phiền phức cháu cũng không biết nên làm thế nào."
"Được rồi, tấm lòng của cháu, chú phải nhận thôi. Có chuyện gì cháu cứ đến tìm chú, đừng chịu đựng một mình. Chú đi đây." Chú Trương nói.
"Vâng ạ, cháu tiễn chú." An Mạc Tuyết mỉm cười nói.
Chú Trương lắc đầu mỉm cười rồi quay bước ra sân: "Người anh em, con bé sẽ sống tốt thôi. Cậu đừng quá lo lắng, con cháu nhà lính nên là như vậy."
Chú Trương đi khỏi, An Mạc Tuyết đóng cửa lớn, cài chốt, vào trong bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Lần trước về cô chỉ vội vàng nhìn sơ qua, ở đây lâu dài cô phải kiểm tra kỹ lưỡng và sắp xếp lại đồ đạc mới được.
Đây là một căn tứ hợp viện tiêu chuẩn, nhà chính có ba gian, bên trái và bên phải mỗi bên một gian nhĩ phòng*; đông - tây sương phòng nối với hành lang gấp khúc cũng có ba gian; đảo tọa phòng* có bốn gian, cửa chính nằm ở phía đông nam; trong sân trước sương phòng phía đông có một cây lựu, đã ra quả, nối tiếp với hành lang nhà chính và một cái miệng giếng; trong sân trước sương phòng phía tây có một cây hồng, trên cây đầy quả nhỏ; cây nằm kế bên bàn đá, có bốn cái ghế đá, toàn bộ đều được lát đá phiến.
*nhĩ phòng (phòng bên): thường được xây dựng ở hai bên nhà chính hoặc sân chính, đối xứng nhau, được chia làm đông nhĩ phòng (nhĩ phòng phía đông) và tây nhĩ phòng (nhĩ phòng phía tây)
*đảo tọa phòng: thường nằm ở phía trước sân và đối diện với nhà chính, gần cổng vào, quay lưng về phía nhà chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.