Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết
Chương 33:
Hồng Cần Tô Tửu
19/04/2022
Hàn Lệ Lệ tựa hồ nhận ra cái gì, sắc mặt ngay lập tức có chút khó coi. Cô ta còn nhớ chiều nay Trần Hướng Đông ngăn cản mình xuất hiện, để Tô Yên theo đám lưu manh vô lại đó cãi nhau. Cũng không biết có phải ảo giác của cô ta hay không mà từ khi Tô Yên phân ra sống một mình, hảo cảm của mọi người đối với Tô Yên ngày càng tốt lên.
Bây giờ mới qua mấy ngày, Tô Yên ngày ngày ăn ngon khiến bọn họ hối hận cả lũ. Cô ta liền cảm thấy có chút buồn cười, nhưng buồn cười qua đi lại thấy đáng giận. Tô Yên trừ bỏ có nhiều tiền, điểm nào so với chính mình tốt hơn đâu?
Hàn Lệ Lệ thấy Tô Yên đi rồi, trên bàn trừ bỏ Lâu Tư Bạch không ăn cơm ra, những người khác ở đây, một đám thần sắc bất định. Nghĩ đến tâm tư chính mình, Hàn Lệ Lệ nhẫn nhịn, cuối cùng không kìm được đứng dậy châm chọc mỉa mai: “Tô Yên phân ra sống một mình thì không thấy ai ngăn đón. Hiện vì mấy miếng thịt liền hối hận. Các người cùng Vương Hồng Bân khác nhau chỗ nào?”
Lời nói như chứa gai nhọn, cũng không màng Vương Hông Bân có ở đây không, nói xong liền kiêu ngạo quay người rời đi.
Vương Hồng Bân nghe xong tức giận đến ngứa răng, đối với Hàn Lệ Lệ lớn tiếng mắng trở về: “Hàn Lệ Lệ, cô này là đang nói ai? Cô còn mặt mũi để nói, Tô Yên bị cô buộc phân ra sống một mình, lúc này cô còn mặt mũi ném mọi chuyện lên đầu bọn tôi? Chẳng lẽ cô không biết xấu hổ?”
Hàn Lệ Lệ nghe thấy hay không thì không biết, nhưng đích thực việc làm cho Tô Yên rời đi có chút hối hận.
Trước đây còn không thấy gì, đến khi người chân chính tách ra bọn họ mới phất hiện con người Tô Yên kì thực không tồi. Liền nói ví dụ chiều nay đội sản xuất bị người vây quanh khi dễ, cô chỉ cần dăm ba câu liền đem người hù dọa, việc này đến cả Tần Hướng Đông cũng không làm được.
Dĩ vãng bọn họ chỉ nhìn thấy một mặt lười biếng cùng kiêu ngạo của cô, lại không biết rằng cô còn có một mặt đầu óc linh hoạt.
Dù sao cha Tô Yên cũng là lãnh đạo một xưởng máy móc, Tô Yên cũng sẽ không kém hơn cha mình quá nhiều, dù sao cô cũng được cha mình đích thân dạy dỗ nha.
Sau khi ăn xong, Tô Yên liền về phòng rửa mặt tắm rửa, rồi dùng một xô nước dư lại giặt quần áo. Cô đã len lén mua củi của đội sản xuất Dương gia. Dương gia là người có tiếng điệu thấp. Tô Yên có tiền nhiều cũng vô dụng, liền mang nửa cân thịt qua nhà họ. Nửa cân thịt đối với thời đại suốt tháng một gia đình không ăn được một ngụm thịt mà nói quan trọng hơn bất kì cái gì. Vừa nghe là Tô Yên muốn dùng củi, nửa đêm bọn họ liền đưa tới vài bó củi đốt. Cô liền đem chất tràn đầy trong nhà xí đội thanh niên trí thức, đống củi đó có thể dùng tới tận khi ăn tết.
Vậy nên hiện tại không có gì khiến Tô Yên phát sầu. Hàn Lệ Lệ còn nói không quá hai ngày cô liền khóc lóc cúi đầu, nhưng thật ra cô cảm thấy đúng là ăn mảnh không nên quá vui vẻ.
Tựa như trước kia mua đồ ăn vặt gì, thua thiệt nhiều khiến Tô Yên không ngốc mà mua đồ ăn cho bạn cùng phòng thích chiếm tiện nghi, đã vậy hai người đó còn thích nói bậy sau lưng. Vậy nên cô tình nguyện không ăn cũng không đem cho họ.
Thời điểm thanh niên trí thức làm việc nghỉ ngơi đều rất có quy luật. Lúc này lại không có hoạt động giải trí gì, mọi người đều giống nhau, cơm nước xong đi rửa mặt rồi sau đó lên giường nghỉ ngơi. Ai chăm chỉ một chút liền đem quần áo đi giặt sạch. Bọn họ không có phúc khí giống Tô Yên, có một xô nước để trong sân khi cần là có thể dùng mà phải tới tận phía sau núi giặt. Không sai biệt lắm tới lúc bọn họ giặt xong trời cũng liền tối rồi.
Giờ còn khá một chút, đang vào mùa hè trời tối tương đối chậm.
Cô còn nhớ rõ hôm nay Lâu Tư Bạch thay cô cản nắm đấm kia, mà nắm đấm kia trông còn có vẻ không hề nhẹ. Da thịt hắn lại non mịn như vậy, sợ rầng vết thương trên người không thể nhìn nổi. Cô cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì người này lại thay cô chặn một quyền, hoặc khả năng gặp ai bị như vậy hắn cũng làm thế, nhưng là cô không thể không cảm kích.
Bây giờ mới qua mấy ngày, Tô Yên ngày ngày ăn ngon khiến bọn họ hối hận cả lũ. Cô ta liền cảm thấy có chút buồn cười, nhưng buồn cười qua đi lại thấy đáng giận. Tô Yên trừ bỏ có nhiều tiền, điểm nào so với chính mình tốt hơn đâu?
Hàn Lệ Lệ thấy Tô Yên đi rồi, trên bàn trừ bỏ Lâu Tư Bạch không ăn cơm ra, những người khác ở đây, một đám thần sắc bất định. Nghĩ đến tâm tư chính mình, Hàn Lệ Lệ nhẫn nhịn, cuối cùng không kìm được đứng dậy châm chọc mỉa mai: “Tô Yên phân ra sống một mình thì không thấy ai ngăn đón. Hiện vì mấy miếng thịt liền hối hận. Các người cùng Vương Hồng Bân khác nhau chỗ nào?”
Lời nói như chứa gai nhọn, cũng không màng Vương Hông Bân có ở đây không, nói xong liền kiêu ngạo quay người rời đi.
Vương Hồng Bân nghe xong tức giận đến ngứa răng, đối với Hàn Lệ Lệ lớn tiếng mắng trở về: “Hàn Lệ Lệ, cô này là đang nói ai? Cô còn mặt mũi để nói, Tô Yên bị cô buộc phân ra sống một mình, lúc này cô còn mặt mũi ném mọi chuyện lên đầu bọn tôi? Chẳng lẽ cô không biết xấu hổ?”
Hàn Lệ Lệ nghe thấy hay không thì không biết, nhưng đích thực việc làm cho Tô Yên rời đi có chút hối hận.
Trước đây còn không thấy gì, đến khi người chân chính tách ra bọn họ mới phất hiện con người Tô Yên kì thực không tồi. Liền nói ví dụ chiều nay đội sản xuất bị người vây quanh khi dễ, cô chỉ cần dăm ba câu liền đem người hù dọa, việc này đến cả Tần Hướng Đông cũng không làm được.
Dĩ vãng bọn họ chỉ nhìn thấy một mặt lười biếng cùng kiêu ngạo của cô, lại không biết rằng cô còn có một mặt đầu óc linh hoạt.
Dù sao cha Tô Yên cũng là lãnh đạo một xưởng máy móc, Tô Yên cũng sẽ không kém hơn cha mình quá nhiều, dù sao cô cũng được cha mình đích thân dạy dỗ nha.
Sau khi ăn xong, Tô Yên liền về phòng rửa mặt tắm rửa, rồi dùng một xô nước dư lại giặt quần áo. Cô đã len lén mua củi của đội sản xuất Dương gia. Dương gia là người có tiếng điệu thấp. Tô Yên có tiền nhiều cũng vô dụng, liền mang nửa cân thịt qua nhà họ. Nửa cân thịt đối với thời đại suốt tháng một gia đình không ăn được một ngụm thịt mà nói quan trọng hơn bất kì cái gì. Vừa nghe là Tô Yên muốn dùng củi, nửa đêm bọn họ liền đưa tới vài bó củi đốt. Cô liền đem chất tràn đầy trong nhà xí đội thanh niên trí thức, đống củi đó có thể dùng tới tận khi ăn tết.
Vậy nên hiện tại không có gì khiến Tô Yên phát sầu. Hàn Lệ Lệ còn nói không quá hai ngày cô liền khóc lóc cúi đầu, nhưng thật ra cô cảm thấy đúng là ăn mảnh không nên quá vui vẻ.
Tựa như trước kia mua đồ ăn vặt gì, thua thiệt nhiều khiến Tô Yên không ngốc mà mua đồ ăn cho bạn cùng phòng thích chiếm tiện nghi, đã vậy hai người đó còn thích nói bậy sau lưng. Vậy nên cô tình nguyện không ăn cũng không đem cho họ.
Thời điểm thanh niên trí thức làm việc nghỉ ngơi đều rất có quy luật. Lúc này lại không có hoạt động giải trí gì, mọi người đều giống nhau, cơm nước xong đi rửa mặt rồi sau đó lên giường nghỉ ngơi. Ai chăm chỉ một chút liền đem quần áo đi giặt sạch. Bọn họ không có phúc khí giống Tô Yên, có một xô nước để trong sân khi cần là có thể dùng mà phải tới tận phía sau núi giặt. Không sai biệt lắm tới lúc bọn họ giặt xong trời cũng liền tối rồi.
Giờ còn khá một chút, đang vào mùa hè trời tối tương đối chậm.
Cô còn nhớ rõ hôm nay Lâu Tư Bạch thay cô cản nắm đấm kia, mà nắm đấm kia trông còn có vẻ không hề nhẹ. Da thịt hắn lại non mịn như vậy, sợ rầng vết thương trên người không thể nhìn nổi. Cô cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì người này lại thay cô chặn một quyền, hoặc khả năng gặp ai bị như vậy hắn cũng làm thế, nhưng là cô không thể không cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.