Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết
Chương 34:
Hồng Cần Tô Tửu
19/04/2022
Tô Yên cầm một chai dầu thuốc ra cửa, vừa vặn Lâu Tư Bạch giặt quần áo trở về, chính hắn đang cầm gậy trúc phơi quần áo ven tường.
Tối nay bầu trời xuất hiện sao, vừa nhin là biết ngày mai trời sẽ nắng, cho nên mọi người đều đem quần áo ra phơi bên ngoài. Lâu Tư Bạch là dạng người sạch sẽ, ngày thường tắm xong đều đem quần áo ra giặt sạch. Có khả năng hắn thường xuyên thay quần áo.
Tô Yên không cố chú ý cũng biết hắn thích một chiếc áo khoác màu tro đen, kiện áo khoác kia trông rất phổ thông, nhìn qua có chút rộng, hắn không phải của hắn. Nhưng mỗi lần hắn giặt xong, ngày hôm sau lại thấy hắn mặc chiếc áo này.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Tô Yên liền muốn chạy tới bên người Lâu Tư Bạch. Đại khái là nhận thấy đột nhiên có người xuất hiện, động tác trên tay Lâu Tư Bạch ngừng một chút, sau đó tựa như chưa phát hiện cái gì liền tiếp tục.
Phảng phất coi Tô Yên như không khí.
Tô yên chú ý tới, vốn còn muốn hỏi một câu chân hắn thế nào, hôm nay lực chân cô đạp hắn cũng không nhẹ.
Nhưng lúc thấy phản ứng hắn thế mà như vậy, trong nháy mắt ngừng lại tâm tư, mím môi một cái, đem chai thuốc trong tay trực tiếp nhét vào túi hắn, giọng không mang cảm tình nói: “ Cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp đỡ. Thuốc này cho anh dùng. Ngày mai có thể sẽ lại làm việc như bình thường.”
Tô Yên nói xong liền quay người rời đi, bóng lưng không một chút nào lưu luyến.
Lâu Tư Bạch sửng sốt một chút, theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn thân ảnh cô đang dần biến mất trước cửa, lại lần nữa cúi đầu liếc nhìn túi thuốc, khẽ nhíu mày.
Cũng không biết câu nào của Tô Yên gây xúc động hắn, lần này thế nhưng hắn không há mồm cự tuyệt.
Lâu Tư Bạch quay trở về phòng, đem quần áo trên giường thu dọn xong liền cầm lọ thuốc trong đầu ra lau vết bầm trên người.
Một vài chỗ hắn lau không tới liền nhờ Vũ Kiến Quốc lau giúp hắn. Vũ Kiến Quốc vừa lai vừa mắng, hôm nay hắn cũng bị đánh, trong lòng còn thầm hận chuyện này.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cãi vã của Tô Yên và Vương Hồng Bân.
Vũ Kiến Quốc dừng động tác trong tay, dựng lỗ tai nghe lén. Bất quá Tô Yên nói chuyện quá nhanh, hắn nghe không phái quá rõ. Bất quá cái này cũng đủ khiến hắn hả hê, nghiêng người nói nhỏ với Lâu Tư Bạch: “Lại cãi vã, bây giờ Tô Yên thực sự thay đổi?”.
Lâu Tư Bạch không lên tiếng, hắn rũ xuống tròng mắt, lông mi như cánh bướm che lại thần sắc trên mặt.
Hắn không biết Tô Yên có thay đổi thực sự hay không, chẳng qua cô đừng tới tìm hắn là được.
Nghĩ đến hôm qua Tô Yên chính miệng thừa nhận thích Vương Học Nông, trong lòng Lâu Tư Bạch mơ hồ nhẹ nhõm, đến nỗi một luồng khí bực bội xuất hiện hắn cũng vô ý thức bỏ quên.
Vương Hồng Bân ở trước mặt Tô Yên không đòi được thứ gì tốt, trở về phòng liền ngửi thấy một mùi hương gay mũi.
Hắn tìm tìm liền thấy dầu thuốc trong tay Vũ Kiến Quốc liền nhận ra vật này của Tô Yên. Toàn bộ thanh niên trí thức ở đây, chỉ có Tô Yên mới có được thứ tốt như này.
Vương Hồng Bân cảm thấy cả người nháy mắt liền không xong, thù mới hận cũ chồng lên, trực tiếp hồ đồ hướng tới Lâu Tư Bạch, tay kéo cổ áo hắn, không phân biệt được gì liền la ầm lên: “Lâu Tư Bạch, ngay cả mày cũng dám cướp người của tao?”
Chớp mắt Tô Yên ở cách vách cũng nghe được động tĩnh liền chạy qua xem, còn chưa vào cửa đã đụng phải Lâu Tư Bạch ở đối diện.
Tròng mắt hắn liếc qua cô một cái, Tô Yên vừa muốn nói, hắn liền vòng qua cô trực tiếp đi.
Hàn Lệ Lệ sau lưng cười trên sự đau khổ của người khác nhìn cô một cái.
Tô Yên không nói gì, nghiêng đầu qua chất vấn Vương Hồng Bân: “Anh lại nổi điên cái gì? Có tin tôi nói với đội trưởng hay không?”
Ánh mắt Vương Hồng Bân tràn đầy hận ý nhìn Tô Yên, tựa như bị cô phản bội rống to: “Cô còn giúp hắn? Tô Yên, cô có phải thích tên Lâu Tư Bạch đó hay không?”
Tối nay bầu trời xuất hiện sao, vừa nhin là biết ngày mai trời sẽ nắng, cho nên mọi người đều đem quần áo ra phơi bên ngoài. Lâu Tư Bạch là dạng người sạch sẽ, ngày thường tắm xong đều đem quần áo ra giặt sạch. Có khả năng hắn thường xuyên thay quần áo.
Tô Yên không cố chú ý cũng biết hắn thích một chiếc áo khoác màu tro đen, kiện áo khoác kia trông rất phổ thông, nhìn qua có chút rộng, hắn không phải của hắn. Nhưng mỗi lần hắn giặt xong, ngày hôm sau lại thấy hắn mặc chiếc áo này.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Tô Yên liền muốn chạy tới bên người Lâu Tư Bạch. Đại khái là nhận thấy đột nhiên có người xuất hiện, động tác trên tay Lâu Tư Bạch ngừng một chút, sau đó tựa như chưa phát hiện cái gì liền tiếp tục.
Phảng phất coi Tô Yên như không khí.
Tô yên chú ý tới, vốn còn muốn hỏi một câu chân hắn thế nào, hôm nay lực chân cô đạp hắn cũng không nhẹ.
Nhưng lúc thấy phản ứng hắn thế mà như vậy, trong nháy mắt ngừng lại tâm tư, mím môi một cái, đem chai thuốc trong tay trực tiếp nhét vào túi hắn, giọng không mang cảm tình nói: “ Cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp đỡ. Thuốc này cho anh dùng. Ngày mai có thể sẽ lại làm việc như bình thường.”
Tô Yên nói xong liền quay người rời đi, bóng lưng không một chút nào lưu luyến.
Lâu Tư Bạch sửng sốt một chút, theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn thân ảnh cô đang dần biến mất trước cửa, lại lần nữa cúi đầu liếc nhìn túi thuốc, khẽ nhíu mày.
Cũng không biết câu nào của Tô Yên gây xúc động hắn, lần này thế nhưng hắn không há mồm cự tuyệt.
Lâu Tư Bạch quay trở về phòng, đem quần áo trên giường thu dọn xong liền cầm lọ thuốc trong đầu ra lau vết bầm trên người.
Một vài chỗ hắn lau không tới liền nhờ Vũ Kiến Quốc lau giúp hắn. Vũ Kiến Quốc vừa lai vừa mắng, hôm nay hắn cũng bị đánh, trong lòng còn thầm hận chuyện này.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cãi vã của Tô Yên và Vương Hồng Bân.
Vũ Kiến Quốc dừng động tác trong tay, dựng lỗ tai nghe lén. Bất quá Tô Yên nói chuyện quá nhanh, hắn nghe không phái quá rõ. Bất quá cái này cũng đủ khiến hắn hả hê, nghiêng người nói nhỏ với Lâu Tư Bạch: “Lại cãi vã, bây giờ Tô Yên thực sự thay đổi?”.
Lâu Tư Bạch không lên tiếng, hắn rũ xuống tròng mắt, lông mi như cánh bướm che lại thần sắc trên mặt.
Hắn không biết Tô Yên có thay đổi thực sự hay không, chẳng qua cô đừng tới tìm hắn là được.
Nghĩ đến hôm qua Tô Yên chính miệng thừa nhận thích Vương Học Nông, trong lòng Lâu Tư Bạch mơ hồ nhẹ nhõm, đến nỗi một luồng khí bực bội xuất hiện hắn cũng vô ý thức bỏ quên.
Vương Hồng Bân ở trước mặt Tô Yên không đòi được thứ gì tốt, trở về phòng liền ngửi thấy một mùi hương gay mũi.
Hắn tìm tìm liền thấy dầu thuốc trong tay Vũ Kiến Quốc liền nhận ra vật này của Tô Yên. Toàn bộ thanh niên trí thức ở đây, chỉ có Tô Yên mới có được thứ tốt như này.
Vương Hồng Bân cảm thấy cả người nháy mắt liền không xong, thù mới hận cũ chồng lên, trực tiếp hồ đồ hướng tới Lâu Tư Bạch, tay kéo cổ áo hắn, không phân biệt được gì liền la ầm lên: “Lâu Tư Bạch, ngay cả mày cũng dám cướp người của tao?”
Chớp mắt Tô Yên ở cách vách cũng nghe được động tĩnh liền chạy qua xem, còn chưa vào cửa đã đụng phải Lâu Tư Bạch ở đối diện.
Tròng mắt hắn liếc qua cô một cái, Tô Yên vừa muốn nói, hắn liền vòng qua cô trực tiếp đi.
Hàn Lệ Lệ sau lưng cười trên sự đau khổ của người khác nhìn cô một cái.
Tô Yên không nói gì, nghiêng đầu qua chất vấn Vương Hồng Bân: “Anh lại nổi điên cái gì? Có tin tôi nói với đội trưởng hay không?”
Ánh mắt Vương Hồng Bân tràn đầy hận ý nhìn Tô Yên, tựa như bị cô phản bội rống to: “Cô còn giúp hắn? Tô Yên, cô có phải thích tên Lâu Tư Bạch đó hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.