Thập Niên 70: Nữ Phụ Tìm Đường Chết
Chương 58:
Hồng Cần Tô Tửu
25/04/2022
Hàn Lệ Lệ che mặt trốn sang bên cạnh.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Trần Hướng Đông, “Mọi người không sao chứ?”
Lưu Siêu Anh thấy Chu Yến cũng đã mặc xong quần áo, trực tiếp mở cửa luôn, xách theo con gián đi thẳng ra ngoài, Tô Yên còn nghe thấy giọng cô ấy, “Không có việc gì đâu, có con gián thôi ấy mà.”
“À, thế thì tốt rồi.” Trần Hướng Đông thở phào một hơi, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Tô Yên quay đầu nhìn Hàn Lệ Lệ cách đó không xa, Hàn Lệ Lệ ghét bỏ lật đống chăn gối bị con gián bò lên.
Nhưng cũng không có ý định thay chăn ga mới.
“……”
Nếu đổi lại là cô thì tối nay không có chăn đắp cô cũng nhất định phải mang cái chăn kia đi giặt.
Tô Yên không biết nên nói gì nữa, nhớ lại buổi sáng phải làm việc cực nhọc, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thế này có chút đáng sợ. Lúc trước cô còn nghĩ hai năm rất ngắn, chớp mắt là qua, giờ thì lại thấy mỗi ngày trôi qua đều là một sự giày vò.
Cô hoài nghi, liệu nếu cứ tiếp tục sống thế này, có phải cô cũng sẽ giống như Lưu Siêu Anh, mặt không đổi sắc mà cầm con gián ném ra ngoài, như thế cũng không phải là xấu, chỉ là... Cô cảm thấy bản thân như vậy có chút đáng thương.
Không hiểu vì sao cô lại xuyên về thời đại này, thực sự không thể trở về nữa sao?
Tô Yên mơ màng nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tô Yên đã tỉnh lại, hiện tại cô đã hình thành đồng hồ sinh học, ngủ sớm dậy sớm, đời sống có quy luật, cứ như đi tu vậy.
Cô cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, di chứng của việc lao động hôm qua chính là toàn thân đau nhức, hai tay nặng như đeo chì. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cô không xuống giường nổi nữa mất.
Nghĩ đến số công điểm giành được hôm qua, cô lại có động lực cố gắng. Không trang lấy điểm tối đa thì cũng phải lấy sáu bảy điểm.
Nghĩ như vậy, Tô Yên cắn răng cầm quần áo mặc vào.
Công việc buổi sáng tương đối nhẹ nhàng, Tô Yên bị phân đi cắt cỏ heo, cũng không có gì khó, cô làm quen tay rồi, chỉ cần chú ý trong bụi cỏ có rắn rết gì không, cầm liềm chém vào bụi cỏ mấy cái kiểm tra là biết.
Nhiệt độ không khí buổi sáng khá thấp nên làm việc cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn, chỉ cần để ý không cắt thiếu cỏ, nhân viên ghi điểm sẽ ghi chép lại.
Trước kia cô cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng hiện giờ bị thiếu công điểm, dù chỉ một điểm cũng thấy quý. Cảm giác của Tô Yên hiện tại giống như học sinh đi học bị kiểm tra đột xuất, mà lại đúng lúc chưa học bài. Nỗi khổ trong đó cô cũng không muốn nhắc tới, trước kia mỗi buổi sáng cô đều pha một cốc nước mạch nha uống, hiện giờ thì không dám nữa, sợ uống hết rồi thì không có gì uống.
Tuy bố mẹ cứ nói là không có chuyện gì, chỉ là gửi ít tiền cho cô hơn thôi, nhưng Tô Yên vẫn lo lắng, sợ hai người họ chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn, nhịn ăn nhịn mặc gửi tiền về cho cô.
Trong đầu Tô Yên là một mớ bòng bong, cúi đầu xuống, không biết tại sao cô vẫn có thể kiên trì dùng đôi tay nặng trịch tiếp tục cắt cỏ heo.
Trên đường trở về, hai tay cô đều không nhấc lên nổi nữa, hôm nay không phải phiên cô nấu cơm, chỉ còn chậu quần áo hôm qua thay ra vẫn chưa giặt, cô cũng chẳng có sức mà giặt, đành dùng một cốc nước đường đỏ hối lộ Chu Yến, nhờ cô ấy giặt giúp.
Chu Yến đương nhiên rất vui vẻ đồng ý, nhanh chóng bưng chậu đi mất, cứ như sợ Tô Yên sẽ đổi ý.
Tô Yên cũng không về phòng, lát nữa còn phải ra ăn cơm, cô sợ về phòng rồi ngủ quên mất nên uể oải ngồi dựa vào bên tường ngoài cổng lớn.
Lâu Tư Bạch đúng lúc từ bên ngoài bước vào, cũng không biết sáng nay hắn làm gì mà tay áo, ống quần đều sũng nước, hẳn là vừa ra sông giặt đồ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Trần Hướng Đông, “Mọi người không sao chứ?”
Lưu Siêu Anh thấy Chu Yến cũng đã mặc xong quần áo, trực tiếp mở cửa luôn, xách theo con gián đi thẳng ra ngoài, Tô Yên còn nghe thấy giọng cô ấy, “Không có việc gì đâu, có con gián thôi ấy mà.”
“À, thế thì tốt rồi.” Trần Hướng Đông thở phào một hơi, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Tô Yên quay đầu nhìn Hàn Lệ Lệ cách đó không xa, Hàn Lệ Lệ ghét bỏ lật đống chăn gối bị con gián bò lên.
Nhưng cũng không có ý định thay chăn ga mới.
“……”
Nếu đổi lại là cô thì tối nay không có chăn đắp cô cũng nhất định phải mang cái chăn kia đi giặt.
Tô Yên không biết nên nói gì nữa, nhớ lại buổi sáng phải làm việc cực nhọc, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thế này có chút đáng sợ. Lúc trước cô còn nghĩ hai năm rất ngắn, chớp mắt là qua, giờ thì lại thấy mỗi ngày trôi qua đều là một sự giày vò.
Cô hoài nghi, liệu nếu cứ tiếp tục sống thế này, có phải cô cũng sẽ giống như Lưu Siêu Anh, mặt không đổi sắc mà cầm con gián ném ra ngoài, như thế cũng không phải là xấu, chỉ là... Cô cảm thấy bản thân như vậy có chút đáng thương.
Không hiểu vì sao cô lại xuyên về thời đại này, thực sự không thể trở về nữa sao?
Tô Yên mơ màng nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tô Yên đã tỉnh lại, hiện tại cô đã hình thành đồng hồ sinh học, ngủ sớm dậy sớm, đời sống có quy luật, cứ như đi tu vậy.
Cô cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, di chứng của việc lao động hôm qua chính là toàn thân đau nhức, hai tay nặng như đeo chì. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cô không xuống giường nổi nữa mất.
Nghĩ đến số công điểm giành được hôm qua, cô lại có động lực cố gắng. Không trang lấy điểm tối đa thì cũng phải lấy sáu bảy điểm.
Nghĩ như vậy, Tô Yên cắn răng cầm quần áo mặc vào.
Công việc buổi sáng tương đối nhẹ nhàng, Tô Yên bị phân đi cắt cỏ heo, cũng không có gì khó, cô làm quen tay rồi, chỉ cần chú ý trong bụi cỏ có rắn rết gì không, cầm liềm chém vào bụi cỏ mấy cái kiểm tra là biết.
Nhiệt độ không khí buổi sáng khá thấp nên làm việc cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn, chỉ cần để ý không cắt thiếu cỏ, nhân viên ghi điểm sẽ ghi chép lại.
Trước kia cô cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng hiện giờ bị thiếu công điểm, dù chỉ một điểm cũng thấy quý. Cảm giác của Tô Yên hiện tại giống như học sinh đi học bị kiểm tra đột xuất, mà lại đúng lúc chưa học bài. Nỗi khổ trong đó cô cũng không muốn nhắc tới, trước kia mỗi buổi sáng cô đều pha một cốc nước mạch nha uống, hiện giờ thì không dám nữa, sợ uống hết rồi thì không có gì uống.
Tuy bố mẹ cứ nói là không có chuyện gì, chỉ là gửi ít tiền cho cô hơn thôi, nhưng Tô Yên vẫn lo lắng, sợ hai người họ chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn, nhịn ăn nhịn mặc gửi tiền về cho cô.
Trong đầu Tô Yên là một mớ bòng bong, cúi đầu xuống, không biết tại sao cô vẫn có thể kiên trì dùng đôi tay nặng trịch tiếp tục cắt cỏ heo.
Trên đường trở về, hai tay cô đều không nhấc lên nổi nữa, hôm nay không phải phiên cô nấu cơm, chỉ còn chậu quần áo hôm qua thay ra vẫn chưa giặt, cô cũng chẳng có sức mà giặt, đành dùng một cốc nước đường đỏ hối lộ Chu Yến, nhờ cô ấy giặt giúp.
Chu Yến đương nhiên rất vui vẻ đồng ý, nhanh chóng bưng chậu đi mất, cứ như sợ Tô Yên sẽ đổi ý.
Tô Yên cũng không về phòng, lát nữa còn phải ra ăn cơm, cô sợ về phòng rồi ngủ quên mất nên uể oải ngồi dựa vào bên tường ngoài cổng lớn.
Lâu Tư Bạch đúng lúc từ bên ngoài bước vào, cũng không biết sáng nay hắn làm gì mà tay áo, ống quần đều sũng nước, hẳn là vừa ra sông giặt đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.