[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 32: Tôi từ chối (1)
Đào Hoa Lộ
19/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sĩ quan nhướng mày: “Không hề.”
Trình Như Sơn: “Vậy thì tôi chọn từ chối.”
Sĩ quan còn chưa biểu thị tâm trạng như thế nào, cai ngục đứng bên cạnh đã bày tỏ thái độ, sắc mặt trầm xuống: “Trình Như Sơn, anh điên rồi sao?”
“Ha, làm gì mà hung dữ thế?” Sĩ quan kia cười một tiếng, nói tiếp: “Có thể là do anh chưa biết đãi ngộ của bộ đội 518 chúng tôi. Nào, tới đây, tôi nói cho anh nghe, giống như anh trải qua một cuộc tuyển chọn đại cảm tử vậy, sau đó tiến vào vòng thực hành nhiệm vụ, cuối cùng trải qua khảo nghiệm sống còn rồi sẽ được trúng tuyển. Năm đầu tiên tiền trợ cấp một tháng là một trăm hai mươi sáu tệ, được bảo đảm cơm ăn, còn có thể cho anh phiếu cân bốn cân lương thực, một cái cũng không thiếu.”
Đãi ngộ tốt như vậy, ông ta chắc canh ta là không ai có thể từ chối.
Ai ngờ Trình Như Sơn đối diện nhìn ông ta một cái, mi mắt lại rủ xuống, nói: “Chưởng Quản, tôi… không giác ngộ cách mạng được.”
“Hả?” Sĩ quan tò mò nhìn anh ta: “Không giác ngộ? Anh đi ra từ đội cảm tử, qua được bài kiểm tra thực hành nhiệm vụ, không giác ngộ? Tên nhãi, tới đây, nói cho tôi nghe xem anh không giác ngộ được ở đâu?”
Trình Như Sơn mím chặt môi không nói lời nào.
Cai ngục bên cạnh kề sát lại, thì thầm vào tôi sĩ quan, nói: “Thành phần.”
Sĩ quan kia ồ một tiếng, nói: “Cái này hả, không sao, chúng tôi không nhìn thành phần, chỉ nhìn mức độ trung thành. Đã qua được khảo nghiệm thì đều là chiến sĩ trung thành, đủ điều kiện tham gia.”
“Không.” Trình Như Sơn vẫn cự tuyệt, nhưng lại không nói gì thêm.
“Các người.” Sĩ quan chỉ chỉ ra cửa: “Đi ra ngoài trước, tôi nói chuyện với anh ta một chút.”
“Đội trưởng Sầm, điều này không hợp quy định, tôi còn phải ghi chép.” Người thư kí có chút khó xử.
Đội trưởng Sầm vỗ đầu anh ta một cái: “Anh ghi cái rắm gì mà ghi, người tôi từ đầu đến cuối không nói được mấy từ, anh ghi cái gì?” Ông ta kéo quyển sổ đến nhìn một cái, trên đó ghi: Trình Như Sơn, xuất thân địa chủ, nghiệp vụ giỏi giang, tư tưởng không quá khả quan.
Ông ta xé tờ giấy trong quyển sổ của người thư kí, vo tròn lại nhét vào túi mình, nói: “Đi ra ngoài hút thuốc đi.”
Người thư kí: “Đại đội trưởng, tôi sẽ không đi ra.”
“Đây.” Sầm đội trường rút trong túi ra một bọc màu trắng dúi vào tay anh ta, nói: “Hút tùy ý.”
Chờ đến khi thư kí với cai ngục đều đi hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đội trưởng Sầm và Trình Như Sơn.
“Nào, tới đây. Nói cho tôi nghe. Đừng sợ, ở đây không có chính trị hay đấu tranh, không quản thành phần của anh. Tôi không vẽ hay ghi lại cái gì, không để bọn họ có hiềm nghi với anh đâu.”
Trình Như Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Ban đầu tôi gia nhập đội ngũ cảm tử, không phải vì muốn báo đáp quốc gia, tôi chỉ muốn được cái danh, giống như một người sống thanh bạch vậy.”
Năm đó bí thư chi bộ đề cử anh đi làm lính, kết quả bởi vì thành phần mà bị loại bỏ, nhưng có một cán bộ lại nói anh là một hạt giống tốt, có muốn ra nhập đội cảm tử hay không?
Lúc đó Trình Như Sơn không quản được quá nhiều, chỉ nói sau khi gia nhập đội cảm tử có thể lấy được cái danh địa chủ hắc bang xấu xa của ông nội với cha mẹ xuống hay không?
Người cán bộ kia trầm ngâm trong chốc lát, nói với anh: “Nếu như anh có thể sống sót, bỏ được cái danh đó không phải là vấn đề.”
Vì vậy Trình Như Sơn gia nhập đội cảm tử.
Mùa thu năm 70, anh hết thời hạn ở đội cảm tử, biến ông ngoại và ông nội bị bắn chết của mình từ địa chủ thành phú nông, đại bá. Sau đó cha anh cũng trở thành phú nông.
Đối với người không có quan hệ, thành phần không tốt mà nói, muốn biến đổi thành phần thật sự khó hơn lên trời.
Năm ấy trở về, mẹ anh để anh kết hôn, nhưng Trình Như Sơn không muốn lắm. Anh cảm thấy bản thân tốt nhất nên trở thành trung nông, dù là trên trung nông cũng được, như vậy con trai anh sau này cũng không phải trải qua tuổi thơ giống như anh.
Văn G lại làm mới cả địa chủ và phú nông, nói không chừng lúc có cuộc vận động, thì những người xuất thân như bọn họ, đều giống như chim sợ ná vậy.
Có điều Trình Như Sơn không nỡ nhìn nước mắt của mẹ, cuối cùng thỏa hiệp. Lúc biết phải kết hôn trong hai ngày, gia nhập chức vụ đại đội đặc biệt, anh vân hỏi là: “Có thể xóa bỏ cái danh trên đầu tôi không? Có thể để cho chúng tôi chính sách như những người bình thường được không?”
Không bị chính sách chèn ép, không bị người khác làm khó dễ, có thể đứng giống người khác chứ không phải quỳ, có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực giống người khác chứ không phải cúi đầu ủ rũ, giống người tự do tự tại, không phải là những phần tử xấu thời khắc tỉnh lại phải nhận tội, không giám nói cười.
Sĩ quan nhướng mày: “Không hề.”
Trình Như Sơn: “Vậy thì tôi chọn từ chối.”
Sĩ quan còn chưa biểu thị tâm trạng như thế nào, cai ngục đứng bên cạnh đã bày tỏ thái độ, sắc mặt trầm xuống: “Trình Như Sơn, anh điên rồi sao?”
“Ha, làm gì mà hung dữ thế?” Sĩ quan kia cười một tiếng, nói tiếp: “Có thể là do anh chưa biết đãi ngộ của bộ đội 518 chúng tôi. Nào, tới đây, tôi nói cho anh nghe, giống như anh trải qua một cuộc tuyển chọn đại cảm tử vậy, sau đó tiến vào vòng thực hành nhiệm vụ, cuối cùng trải qua khảo nghiệm sống còn rồi sẽ được trúng tuyển. Năm đầu tiên tiền trợ cấp một tháng là một trăm hai mươi sáu tệ, được bảo đảm cơm ăn, còn có thể cho anh phiếu cân bốn cân lương thực, một cái cũng không thiếu.”
Đãi ngộ tốt như vậy, ông ta chắc canh ta là không ai có thể từ chối.
Ai ngờ Trình Như Sơn đối diện nhìn ông ta một cái, mi mắt lại rủ xuống, nói: “Chưởng Quản, tôi… không giác ngộ cách mạng được.”
“Hả?” Sĩ quan tò mò nhìn anh ta: “Không giác ngộ? Anh đi ra từ đội cảm tử, qua được bài kiểm tra thực hành nhiệm vụ, không giác ngộ? Tên nhãi, tới đây, nói cho tôi nghe xem anh không giác ngộ được ở đâu?”
Trình Như Sơn mím chặt môi không nói lời nào.
Cai ngục bên cạnh kề sát lại, thì thầm vào tôi sĩ quan, nói: “Thành phần.”
Sĩ quan kia ồ một tiếng, nói: “Cái này hả, không sao, chúng tôi không nhìn thành phần, chỉ nhìn mức độ trung thành. Đã qua được khảo nghiệm thì đều là chiến sĩ trung thành, đủ điều kiện tham gia.”
“Không.” Trình Như Sơn vẫn cự tuyệt, nhưng lại không nói gì thêm.
“Các người.” Sĩ quan chỉ chỉ ra cửa: “Đi ra ngoài trước, tôi nói chuyện với anh ta một chút.”
“Đội trưởng Sầm, điều này không hợp quy định, tôi còn phải ghi chép.” Người thư kí có chút khó xử.
Đội trưởng Sầm vỗ đầu anh ta một cái: “Anh ghi cái rắm gì mà ghi, người tôi từ đầu đến cuối không nói được mấy từ, anh ghi cái gì?” Ông ta kéo quyển sổ đến nhìn một cái, trên đó ghi: Trình Như Sơn, xuất thân địa chủ, nghiệp vụ giỏi giang, tư tưởng không quá khả quan.
Ông ta xé tờ giấy trong quyển sổ của người thư kí, vo tròn lại nhét vào túi mình, nói: “Đi ra ngoài hút thuốc đi.”
Người thư kí: “Đại đội trưởng, tôi sẽ không đi ra.”
“Đây.” Sầm đội trường rút trong túi ra một bọc màu trắng dúi vào tay anh ta, nói: “Hút tùy ý.”
Chờ đến khi thư kí với cai ngục đều đi hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đội trưởng Sầm và Trình Như Sơn.
“Nào, tới đây. Nói cho tôi nghe. Đừng sợ, ở đây không có chính trị hay đấu tranh, không quản thành phần của anh. Tôi không vẽ hay ghi lại cái gì, không để bọn họ có hiềm nghi với anh đâu.”
Trình Như Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Ban đầu tôi gia nhập đội ngũ cảm tử, không phải vì muốn báo đáp quốc gia, tôi chỉ muốn được cái danh, giống như một người sống thanh bạch vậy.”
Năm đó bí thư chi bộ đề cử anh đi làm lính, kết quả bởi vì thành phần mà bị loại bỏ, nhưng có một cán bộ lại nói anh là một hạt giống tốt, có muốn ra nhập đội cảm tử hay không?
Lúc đó Trình Như Sơn không quản được quá nhiều, chỉ nói sau khi gia nhập đội cảm tử có thể lấy được cái danh địa chủ hắc bang xấu xa của ông nội với cha mẹ xuống hay không?
Người cán bộ kia trầm ngâm trong chốc lát, nói với anh: “Nếu như anh có thể sống sót, bỏ được cái danh đó không phải là vấn đề.”
Vì vậy Trình Như Sơn gia nhập đội cảm tử.
Mùa thu năm 70, anh hết thời hạn ở đội cảm tử, biến ông ngoại và ông nội bị bắn chết của mình từ địa chủ thành phú nông, đại bá. Sau đó cha anh cũng trở thành phú nông.
Đối với người không có quan hệ, thành phần không tốt mà nói, muốn biến đổi thành phần thật sự khó hơn lên trời.
Năm ấy trở về, mẹ anh để anh kết hôn, nhưng Trình Như Sơn không muốn lắm. Anh cảm thấy bản thân tốt nhất nên trở thành trung nông, dù là trên trung nông cũng được, như vậy con trai anh sau này cũng không phải trải qua tuổi thơ giống như anh.
Văn G lại làm mới cả địa chủ và phú nông, nói không chừng lúc có cuộc vận động, thì những người xuất thân như bọn họ, đều giống như chim sợ ná vậy.
Có điều Trình Như Sơn không nỡ nhìn nước mắt của mẹ, cuối cùng thỏa hiệp. Lúc biết phải kết hôn trong hai ngày, gia nhập chức vụ đại đội đặc biệt, anh vân hỏi là: “Có thể xóa bỏ cái danh trên đầu tôi không? Có thể để cho chúng tôi chính sách như những người bình thường được không?”
Không bị chính sách chèn ép, không bị người khác làm khó dễ, có thể đứng giống người khác chứ không phải quỳ, có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực giống người khác chứ không phải cúi đầu ủ rũ, giống người tự do tự tại, không phải là những phần tử xấu thời khắc tỉnh lại phải nhận tội, không giám nói cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.