[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 34: Tôi từ chối (3)
Đào Hoa Lộ
19/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trình Như Sơn: “Chưởng Quản, nếu không gia nhập cũng có thể xóa danh phận của tôi chứ?”
Đội trưởng Sầm ngẩn người, biết tên nhóc trước mắt đã quyết tâm, gật đầu một cái: “Chắc canh ta, tôi nói thành phần không phải là vấn đề, trung nông hay dưới trung nông, tôi cũng có thể làm cho anh.”
Từ địa chủ đến phú nông là một chân trời, từ phú nông dến trung nông lại là một chân trời khác.
Nhưng ở nơi này thì nó lại chỉ dễ như gọi một cuộc điện thoại. Trình Như Sơn đương nhiên không biết, cũng chỉ có anh mới được Đội trưởng Sầm đối xử đặc biệt như vậy.
Trình Như Sơn nắm chặt quả đấm, bọn họ đau khổ giãy giụa, cố gắng ngẩng đầu từ bùn lầy, vì để có tư cách ngẩng cao đầu với bầu trời, dùng máu tươi rửa sạch thân phận địa chủ hắc bang dơ bẩn, con đường này đi vô cùng gian khổ.
Mặc dù ông nội và ông ngoại anh đều là địa chủ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa làm việc gì xấu. Trước khi khách chiến chủ trương quyên góp sửa chữa đường, cứu giúp dân bị tai nạn, người trong nhà cũng không nhưng lao động. Tiền cho thuê ruộng đất trong thôn cũng không hề nặng, thiên tôi hạn hán đều miễn phí tiền thầu, tiếp tế là chuyện bình thường thường làm. Vì vậy, chính phủ huyện trao thưởng cho họ một tấm bảng từ thiện. Sau này kháng Nhật, ông nội bán hơn một nửa gia sản, âm thầm ủng hộ kháng chiến, lúc ấy ba muốn tham gia tổ chức kháng Nhật, nhưng gia đình đã bị quân đội Nhật đứng tên, bất kỳ một người nào cũng không thể thiếu, nếu không toàn tộc có thể bị xử tử. Mặc dù không tham gia kháng chiến, nhưng bác cả với cha luôn một mực ủng hộ kháng Nhật, còn bảo vệ dân chúng với quân đội xung quanh chu toàn.
Nhưng sau này kháng chiến thắng lợi, bọn họ lại bị gắn cho cái danh thổ hào, phản cách mạng, lịch sử ban đầu bảo vệ quân đội với dân chúng cũng bị bôi đen.
Năm đó Trình Phúc Quý cấu kết ngụy quân làm giàu, bị bác cả biết được đánh cho một trận, quan ở trong thôn không cho phép ra khỏi cửa. Sau đó anh ta tỏ vẻ hối cải muốn đi tham gia tổ chức kháng Nhật, bác cả mới để anh ta đi.
Ai ngờ anh ta giả thành một cán bộ trung cấp, quay lại công việc thổ hào, trực tiếp bắn chết ông nội. Vốn dĩ anh ta còn muốn bắn chết bác cả, may mà có những cán bộ cách mạng gần đó đưa đi ẩn giấu.
Khi còn bé ba luôn nhớ đến lòng tốt của những người đã cứu giúp mình, khi đó anh vẫn không hiểu, luôn hỏi lại: “Sao bọn họ không nói chuyện nhà mình cho chính phủ, sao không trả lại trong sạch cho chúng tôi.”
Khi đó không biết được câu trả lời.
Sau này anh biết rồi, không phải anh không biết, là chính sách không cho phép, ngay cả đất đảng cách mạng cũng bị tra khảo chứ nói gì bọn họ?
Coi như phản cách mạng, địa chủ, phần tử xấu xa, bình thường bọn họ chỉ được cúi đầu, không cho phép ưỡn ngực thẳng lưng, không cho phép ngẩng đầu, càng không thể ngắm nhìn bầu trời, nếu không sẽ bị coi thành lý do đấu tranh.
Anh gia nhập đội cảm tử, thậm chí cả đặc vụ, vì để lấy cái danh ô uế trên đầu xuống, để người nhà ngẩng cao đầu làm người.
Nhưng anh thức tỉnh quá thấp, không có tư cách làm một quân nhân vinh quang, cho nên anh cự tuyệt gia nhập quân đội.
Trải qua vô vàn tang thương trắc trở, giờ chỉ cầu mong đơn giản.
Đội trưởng Sầm cũng không tiếp tục ép buộc anh, vỗ vỗ vai anh, nói: “Như vậy đi, tôi ra ngoài sắp xếp cho anh một công việc tốt.”
Trình Như Sơn đứng dậy: "Cám ơn đội trưởng Sầm."
Đội trưởng Sầm cười nói: “Cậu từng làm nghề vận chuyển đúng không, hay là làm đội trưởng đội vận chuyển ngoài biên chế đi, chịu trách nhiệm giúp chúng tôi vận chuyển các vật tư sinh hoạt ngoài vật tư quân dụng."
Súng ống đạn dược đều do đội vận chuyển nội bộ của quân đội vận chuyển, còn một số loại vật tư sinh hoạt như ngũ cốc, dầu, gạo, bột mì, than củi đều do chính quyền địa phương cung cấp, bọn họ cần phải tìm nhân viên vận chuyển đáng tin cậy.
Đây là một công việc béo bở!
Nhưng Trình Như Sơn không hề lộ ra vẻ vui mừng, anh chỉ gật đầu nói: "Chỉ cần đội trưởng Sầm tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng của mình."
Đội trưởng Sầm vỗ vỗ vào trên bả vai của anh: “Được rồi, không phải là công việc đầu rơi máu chảy nào đâu, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy."
Anh ta đi tới bên cạnh rút ra mấy tờ đơn đưa cho Trình Như Sơn: “Tôi sẽ chuyển lại hồ sơ giúp cậu, đính kèm thêm tài liệu giúp cậu giải quyết vấn đề thành phần nữa. Ngoài ra, đây là danh sách phụ cấp mấy năm nay, nếu không hài lòng cậu có thể nói ra luôn."
Trình Như Sơn nhận lấy tờ đơn cẩn thận đọc, dù bình thường từ trước đến giờ anh đều bình tĩnh lãnh đạm và không quá quan tâm đến vật ngoài thân, nhưng lúc này hai mắt cũng phải sáng lên: Có bảy nghìn đồng.
Trình Như Sơn: “Chưởng Quản, nếu không gia nhập cũng có thể xóa danh phận của tôi chứ?”
Đội trưởng Sầm ngẩn người, biết tên nhóc trước mắt đã quyết tâm, gật đầu một cái: “Chắc canh ta, tôi nói thành phần không phải là vấn đề, trung nông hay dưới trung nông, tôi cũng có thể làm cho anh.”
Từ địa chủ đến phú nông là một chân trời, từ phú nông dến trung nông lại là một chân trời khác.
Nhưng ở nơi này thì nó lại chỉ dễ như gọi một cuộc điện thoại. Trình Như Sơn đương nhiên không biết, cũng chỉ có anh mới được Đội trưởng Sầm đối xử đặc biệt như vậy.
Trình Như Sơn nắm chặt quả đấm, bọn họ đau khổ giãy giụa, cố gắng ngẩng đầu từ bùn lầy, vì để có tư cách ngẩng cao đầu với bầu trời, dùng máu tươi rửa sạch thân phận địa chủ hắc bang dơ bẩn, con đường này đi vô cùng gian khổ.
Mặc dù ông nội và ông ngoại anh đều là địa chủ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa làm việc gì xấu. Trước khi khách chiến chủ trương quyên góp sửa chữa đường, cứu giúp dân bị tai nạn, người trong nhà cũng không nhưng lao động. Tiền cho thuê ruộng đất trong thôn cũng không hề nặng, thiên tôi hạn hán đều miễn phí tiền thầu, tiếp tế là chuyện bình thường thường làm. Vì vậy, chính phủ huyện trao thưởng cho họ một tấm bảng từ thiện. Sau này kháng Nhật, ông nội bán hơn một nửa gia sản, âm thầm ủng hộ kháng chiến, lúc ấy ba muốn tham gia tổ chức kháng Nhật, nhưng gia đình đã bị quân đội Nhật đứng tên, bất kỳ một người nào cũng không thể thiếu, nếu không toàn tộc có thể bị xử tử. Mặc dù không tham gia kháng chiến, nhưng bác cả với cha luôn một mực ủng hộ kháng Nhật, còn bảo vệ dân chúng với quân đội xung quanh chu toàn.
Nhưng sau này kháng chiến thắng lợi, bọn họ lại bị gắn cho cái danh thổ hào, phản cách mạng, lịch sử ban đầu bảo vệ quân đội với dân chúng cũng bị bôi đen.
Năm đó Trình Phúc Quý cấu kết ngụy quân làm giàu, bị bác cả biết được đánh cho một trận, quan ở trong thôn không cho phép ra khỏi cửa. Sau đó anh ta tỏ vẻ hối cải muốn đi tham gia tổ chức kháng Nhật, bác cả mới để anh ta đi.
Ai ngờ anh ta giả thành một cán bộ trung cấp, quay lại công việc thổ hào, trực tiếp bắn chết ông nội. Vốn dĩ anh ta còn muốn bắn chết bác cả, may mà có những cán bộ cách mạng gần đó đưa đi ẩn giấu.
Khi còn bé ba luôn nhớ đến lòng tốt của những người đã cứu giúp mình, khi đó anh vẫn không hiểu, luôn hỏi lại: “Sao bọn họ không nói chuyện nhà mình cho chính phủ, sao không trả lại trong sạch cho chúng tôi.”
Khi đó không biết được câu trả lời.
Sau này anh biết rồi, không phải anh không biết, là chính sách không cho phép, ngay cả đất đảng cách mạng cũng bị tra khảo chứ nói gì bọn họ?
Coi như phản cách mạng, địa chủ, phần tử xấu xa, bình thường bọn họ chỉ được cúi đầu, không cho phép ưỡn ngực thẳng lưng, không cho phép ngẩng đầu, càng không thể ngắm nhìn bầu trời, nếu không sẽ bị coi thành lý do đấu tranh.
Anh gia nhập đội cảm tử, thậm chí cả đặc vụ, vì để lấy cái danh ô uế trên đầu xuống, để người nhà ngẩng cao đầu làm người.
Nhưng anh thức tỉnh quá thấp, không có tư cách làm một quân nhân vinh quang, cho nên anh cự tuyệt gia nhập quân đội.
Trải qua vô vàn tang thương trắc trở, giờ chỉ cầu mong đơn giản.
Đội trưởng Sầm cũng không tiếp tục ép buộc anh, vỗ vỗ vai anh, nói: “Như vậy đi, tôi ra ngoài sắp xếp cho anh một công việc tốt.”
Trình Như Sơn đứng dậy: "Cám ơn đội trưởng Sầm."
Đội trưởng Sầm cười nói: “Cậu từng làm nghề vận chuyển đúng không, hay là làm đội trưởng đội vận chuyển ngoài biên chế đi, chịu trách nhiệm giúp chúng tôi vận chuyển các vật tư sinh hoạt ngoài vật tư quân dụng."
Súng ống đạn dược đều do đội vận chuyển nội bộ của quân đội vận chuyển, còn một số loại vật tư sinh hoạt như ngũ cốc, dầu, gạo, bột mì, than củi đều do chính quyền địa phương cung cấp, bọn họ cần phải tìm nhân viên vận chuyển đáng tin cậy.
Đây là một công việc béo bở!
Nhưng Trình Như Sơn không hề lộ ra vẻ vui mừng, anh chỉ gật đầu nói: "Chỉ cần đội trưởng Sầm tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng của mình."
Đội trưởng Sầm vỗ vỗ vào trên bả vai của anh: “Được rồi, không phải là công việc đầu rơi máu chảy nào đâu, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy."
Anh ta đi tới bên cạnh rút ra mấy tờ đơn đưa cho Trình Như Sơn: “Tôi sẽ chuyển lại hồ sơ giúp cậu, đính kèm thêm tài liệu giúp cậu giải quyết vấn đề thành phần nữa. Ngoài ra, đây là danh sách phụ cấp mấy năm nay, nếu không hài lòng cậu có thể nói ra luôn."
Trình Như Sơn nhận lấy tờ đơn cẩn thận đọc, dù bình thường từ trước đến giờ anh đều bình tĩnh lãnh đạm và không quá quan tâm đến vật ngoài thân, nhưng lúc này hai mắt cũng phải sáng lên: Có bảy nghìn đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.