Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 23:
Mạn Thu
12/08/2024
Bà ấy không biết tâm lý học là gì, cũng không biết án lệ là gì, nhưng Diệp Cẩm Thư có học vấn, cô nói nhất định là đúng.
Phương Đào hơi hất cằm, cười nói: "Cẩm Thư nói, bây giờ đều phải nói tới khoa học, A Hoa, những lời vừa rồi bà không nên nói với người khác.”
“Này, chuyện này tôi biết, tôi chỉ nói với bà chút thôi.” Hà Hoa ngượng ngùng nói, “Đây không phải là tôi vì tốt cho bà sao.”
Bà ấy nhét bí đỏ vào túi: "À mà, thời gian không còn sớm, tôi về nấu cơm, tránh cho thằng nhóc trong nhà náo loạn.
“A Đào, lần sau tôi lại đến tìm bà nói chuyện nhé.”
“Được, tôi cũng phải chuẩn bị nấu cơm, vậy tôi sẽ không giữ bà lại.”
“Dì Hoa đi thong thả.” Diệp Cẩm Thư cũng cười nói.
“Được rồi!”
Hà Hoa sờ hạt dưa trong túi, đi một đoạn, xoay người nhìn sân nhà họ Diệp.
Phương Đào đúng là mệnh tốt, người đàn ông có tiền đồ không nói, còn đối tốt với bà ấy, nhiều năm như thế chỉ sinh ra một con nhóc, còn bảo bối giống như cái gì, hiện tại lại có tiền đồ như vậy.
Nghĩ đến chồng đối càng ngày càng không kiên nhẫn với mình và thằng con không chịu thua kém, trong lòng Hà Hoa có hơi chua xót.
Ai, người so với người tức chết người!
Nghĩ như vậy, tốc độ bước đi của bà ấy liền chậm lại, tối nay nấu cơm muộn cũng không đói chết người.
Bước chân Hà Hoa vừa chuyển, vòng qua đường xa.
“Thật sao?”
Một tiếng hít khí truyền tới lỗ tai Hà Hoa.
Tiếp theo là giọng nói thề son sắt của con dâu đại đội trưởng Điền Đông Mai: "Thật đấy, cha chồng tôi chính miệng nói.”
“Không thể nào? An Sở kia dám đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ? Tôi không thể tin.” Vương Hiểu Quyên dùng sức đập quần áo, “Đừng nói là cô nhớ lầm, là Trương Ngọc Phân đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mới đúng.”
“Aiz, cha chồng tôi nói chính là An Sở mà.”
Nghe Điền Đông Mai nói khẳng định như vậy, Vương Hiểu Quyên ngừng động tác đập quần áo: "Không thể nào, An Sở trúng tà rồi?”
“Ha ha, cũng không thể nói thứ này đâu.” Trong lòng Hà Hoa đang nghẹn một bụng "Học vấn", nghe vậy lập tức phản bác, “Đây là mê tín phong kiến, hiện tại, phải chú ý khoa học.”
“U, thím Hoa, thím còn biết khoa học à.” Điền Đông Mai trấn an nhìn Vương Hiểu Quyên có hơi sợ hãi, nói chuyện với Hà Hoa, “Thím từ đâu tới vậy?”
Hà Hoa cũng có hơi kiêu ngạo nói: "Thím à, chính là từ nhà An Sở tới đây.”
“Ai u, thật quá trùng hợp.” Điền Đông Mai lập tức nói tiếp, còn dùng ánh mắt ý bảo Vương Hiểu Quyên mau nói chuyện.
Mặc dù Vương Hiểu Quyên không lanh lợi như Điền Đông Mai, nhưng cũng không ngốc, lập tức cổ vũ: "Thím Hoa, vậy chuyện An Sở kia thím nhìn từ đầu tới đuôi nhỉ?"
“Thím mau nói cho chúng cháu biết đi.” Vương Hiểu Quyên không đề cập tới chuyện mình vừa lỡ lời, “Ở đại đội chúng ta, tin tức của thím linh thông nhất.”
Hà Hoa được Vương Hiểu Quyên nịnh nọt như vậy, hơn nữa có tâm khoe khoang, liền nói một lần từ đầu tới cuối chuyện vừa mới xảy ra.
Xong rồi, bà ta còn nói như thật: "An Sở chỉ là trong thời gian ngắn bị kích thích quá lớn, lúc này tính tình mới thay đổi.”
“Trong sách tâm lý học nói như thế, còn có trường hợp tương tự nữa.”
Hai chữ "án lệ" quá khó đọc, Hà Hoa không nhớ rõ.
“Các cháu còn trẻ, không biết tốt xấu, có mấy lời không thể nói lung tung.” Hà Hoa một bộ trưởng bối nói.
“Dạ dạ dạ, thím Hoa nói rất đúng, là chúng cháu ít kiến thức.” Điền Đông Mai phụ họa.
Phương Đào hơi hất cằm, cười nói: "Cẩm Thư nói, bây giờ đều phải nói tới khoa học, A Hoa, những lời vừa rồi bà không nên nói với người khác.”
“Này, chuyện này tôi biết, tôi chỉ nói với bà chút thôi.” Hà Hoa ngượng ngùng nói, “Đây không phải là tôi vì tốt cho bà sao.”
Bà ấy nhét bí đỏ vào túi: "À mà, thời gian không còn sớm, tôi về nấu cơm, tránh cho thằng nhóc trong nhà náo loạn.
“A Đào, lần sau tôi lại đến tìm bà nói chuyện nhé.”
“Được, tôi cũng phải chuẩn bị nấu cơm, vậy tôi sẽ không giữ bà lại.”
“Dì Hoa đi thong thả.” Diệp Cẩm Thư cũng cười nói.
“Được rồi!”
Hà Hoa sờ hạt dưa trong túi, đi một đoạn, xoay người nhìn sân nhà họ Diệp.
Phương Đào đúng là mệnh tốt, người đàn ông có tiền đồ không nói, còn đối tốt với bà ấy, nhiều năm như thế chỉ sinh ra một con nhóc, còn bảo bối giống như cái gì, hiện tại lại có tiền đồ như vậy.
Nghĩ đến chồng đối càng ngày càng không kiên nhẫn với mình và thằng con không chịu thua kém, trong lòng Hà Hoa có hơi chua xót.
Ai, người so với người tức chết người!
Nghĩ như vậy, tốc độ bước đi của bà ấy liền chậm lại, tối nay nấu cơm muộn cũng không đói chết người.
Bước chân Hà Hoa vừa chuyển, vòng qua đường xa.
“Thật sao?”
Một tiếng hít khí truyền tới lỗ tai Hà Hoa.
Tiếp theo là giọng nói thề son sắt của con dâu đại đội trưởng Điền Đông Mai: "Thật đấy, cha chồng tôi chính miệng nói.”
“Không thể nào? An Sở kia dám đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ? Tôi không thể tin.” Vương Hiểu Quyên dùng sức đập quần áo, “Đừng nói là cô nhớ lầm, là Trương Ngọc Phân đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mới đúng.”
“Aiz, cha chồng tôi nói chính là An Sở mà.”
Nghe Điền Đông Mai nói khẳng định như vậy, Vương Hiểu Quyên ngừng động tác đập quần áo: "Không thể nào, An Sở trúng tà rồi?”
“Ha ha, cũng không thể nói thứ này đâu.” Trong lòng Hà Hoa đang nghẹn một bụng "Học vấn", nghe vậy lập tức phản bác, “Đây là mê tín phong kiến, hiện tại, phải chú ý khoa học.”
“U, thím Hoa, thím còn biết khoa học à.” Điền Đông Mai trấn an nhìn Vương Hiểu Quyên có hơi sợ hãi, nói chuyện với Hà Hoa, “Thím từ đâu tới vậy?”
Hà Hoa cũng có hơi kiêu ngạo nói: "Thím à, chính là từ nhà An Sở tới đây.”
“Ai u, thật quá trùng hợp.” Điền Đông Mai lập tức nói tiếp, còn dùng ánh mắt ý bảo Vương Hiểu Quyên mau nói chuyện.
Mặc dù Vương Hiểu Quyên không lanh lợi như Điền Đông Mai, nhưng cũng không ngốc, lập tức cổ vũ: "Thím Hoa, vậy chuyện An Sở kia thím nhìn từ đầu tới đuôi nhỉ?"
“Thím mau nói cho chúng cháu biết đi.” Vương Hiểu Quyên không đề cập tới chuyện mình vừa lỡ lời, “Ở đại đội chúng ta, tin tức của thím linh thông nhất.”
Hà Hoa được Vương Hiểu Quyên nịnh nọt như vậy, hơn nữa có tâm khoe khoang, liền nói một lần từ đầu tới cuối chuyện vừa mới xảy ra.
Xong rồi, bà ta còn nói như thật: "An Sở chỉ là trong thời gian ngắn bị kích thích quá lớn, lúc này tính tình mới thay đổi.”
“Trong sách tâm lý học nói như thế, còn có trường hợp tương tự nữa.”
Hai chữ "án lệ" quá khó đọc, Hà Hoa không nhớ rõ.
“Các cháu còn trẻ, không biết tốt xấu, có mấy lời không thể nói lung tung.” Hà Hoa một bộ trưởng bối nói.
“Dạ dạ dạ, thím Hoa nói rất đúng, là chúng cháu ít kiến thức.” Điền Đông Mai phụ họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.