Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 24:
Mạn Thu
12/08/2024
“Đúng rồi, thím Hoa, cháu biết sai rồi, không dám nói lung tung nữa.” Vương Hiểu Quyên cũng lập tức nói tiếp.
“Được, vậy thím đi đây.”
“Thím Hoa đi thong thả.” Điền Đông Mai vội vàng khách khí nói.
Chờ Hà Hoa đi xa, Điền Đông Mai thu dọn quần áo xong, nói với Vương Hiểu Quyên: "Chúng ta cũng trở về đi.”
“Không nghĩ tới, thím Hoa còn có kiến thức như vậy.” Vương Hiểu Quyên vỗ vỗ ngực, cười nói.
Điền Đông Mai bật cười: "Nhất định là Cẩm Thư nói cho bà ấy nghe.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vương Hiểu Quyên nhạt đi một chút.
“Đúng rồi, buổi chiều chúng ta đi tìm Cẩm Thư nói chuyện đi, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy.” Điền Đông Mai đề nghị.
Khóe miệng Vương Hiểu Quyên nhếch lên: "Tôi không đi, trong nhà còn nhiều chuyện lắm.”
“Chuyện kia, trong lòng cô còn chưa qua à?”
Vương Hiểu Quyên cười khổ lắc đầu: "Tôi về nhà trước.”
“Này, Hiểu Quyên, Hiểu......”
Điền Đông Mai thấy mình càng hô, Vương Hiểu Quyên đi càng nhanh, thở dài một tiếng, cầm lấy chậu giặt quần áo về nhà.
Cô ấy vốn còn muốn thừa dịp Diệp Cẩm Thư rảnh rỗi, mọi người ngồi cùng nhau tâm sự, cởi bỏ khúc mắc.
Ninh An Sở cũng không biết sự thay đổi của mình được người ta lật lên rồi lại có người tìm cớ lấp vào giúp.
Cô cầm que diêm bị đứt sửng sốt, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Vừa rồi Chu Tây hẳn là muốn dùng cây gậy gỗ ngắn này dẫn lửa.
Mũi cô hơi nhăn lại, ngửi thấy mùi thuốc súng trên đầu cây gậy ngắn màu đỏ.
Nếu như vừa rồi động tác Chu Tây không bị cắt đứt, kế tiếp sẽ làm như thế nào?
“Xoẹt~" Ninh An Sở quẹt diêm, ánh sáng nhạt của diêm chiếu sáng đôi mắt hơi kinh ngạc của cô.
“Mẹ, mau châm lửa, không nên lãng phí.” Chu Tây vội vàng cầm rơm rạ đưa cho Ninh An Sở.
Ninh An Sở còn chưa kịp cảm khái sự thần kỳ của que diêm, đã lập tức gật đầu: "Đúng, nhanh.”
Lúc hai mẹ con nấu cháo xong, mặt trời cũng đã nghiêng về phía tây.
Ninh An Sở múc đầy một chén cháo đưa cho Chu Tây, Chu Tây rất tự nhiên đưa tay ra đón.
Tầm mắt hai người đồng thời rơi vào chén cháo, ánh mắt đối diện, đồng thời nở nụ cười.
Đây thực sự là một cái bát có câu chuyện!
Trong nháy mắt này, tầng thời gian và không gian kia chậm rãi rút đi, sự xa lạ giữa hai người cũng tiêu tán rất nhiều.
Ăn xong cháo, Chu Tây liền liên tiếp ngáp.
Tâm cô né mặc dù là người trưởng thành, nhưng thân thể dù sao chỉ mới năm tuổi, sau khi trở về cảm xúc bộc phát mấy lần, còn cùng An Diệu Tông oanh oanh liệt liệt đánh trận trên mặt đất, đã sớm mệt mỏi.
Ninh An Sở dùng nước Chu Tây lúc trước hâm nóng trong nồi lớn để cô bé rửa mặt, lại kiểm tra vết thương trên trán cô bé, sau khi Chu Tây lần nữa cam đoan đầu không choáng mắt không hoa, khó chịu nhất định nói cho cô biết, mới yên tâm.
Chờ Chu Tây ngủ thiếp đi, Ninh An Sở đi vào dưới tàng cây hoa quế trong sân khoanh chân mà ngồi.
Tiếng ếch, tiếng ve kêu, xa xa thỉnh thoảng còn có thể truyền đến vài tiếng chó sủa.
Ninh An Sở ngẩng đầu nhìn mặt trăng xuất thần.
Cô không có năng lực huyền diệu khó giải thích của quân sư, tính tình trải qua kiếp sống quân lữ rèn luyện, lại trở nên vô cùng thiết thực.
Đối với việc thử chết một lần xem có thể trở lại triều Sở, trở lại trong thân thể của mình hay không, cô ngay cả ý niệm cũng không hiện lên một chút.
Cô cũng không cho rằng loại kỳ tích linh hồn xuyên qua sống lại này sẽ lần nữa xảy ra ở trên người của cô.
“Được, vậy thím đi đây.”
“Thím Hoa đi thong thả.” Điền Đông Mai vội vàng khách khí nói.
Chờ Hà Hoa đi xa, Điền Đông Mai thu dọn quần áo xong, nói với Vương Hiểu Quyên: "Chúng ta cũng trở về đi.”
“Không nghĩ tới, thím Hoa còn có kiến thức như vậy.” Vương Hiểu Quyên vỗ vỗ ngực, cười nói.
Điền Đông Mai bật cười: "Nhất định là Cẩm Thư nói cho bà ấy nghe.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vương Hiểu Quyên nhạt đi một chút.
“Đúng rồi, buổi chiều chúng ta đi tìm Cẩm Thư nói chuyện đi, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy.” Điền Đông Mai đề nghị.
Khóe miệng Vương Hiểu Quyên nhếch lên: "Tôi không đi, trong nhà còn nhiều chuyện lắm.”
“Chuyện kia, trong lòng cô còn chưa qua à?”
Vương Hiểu Quyên cười khổ lắc đầu: "Tôi về nhà trước.”
“Này, Hiểu Quyên, Hiểu......”
Điền Đông Mai thấy mình càng hô, Vương Hiểu Quyên đi càng nhanh, thở dài một tiếng, cầm lấy chậu giặt quần áo về nhà.
Cô ấy vốn còn muốn thừa dịp Diệp Cẩm Thư rảnh rỗi, mọi người ngồi cùng nhau tâm sự, cởi bỏ khúc mắc.
Ninh An Sở cũng không biết sự thay đổi của mình được người ta lật lên rồi lại có người tìm cớ lấp vào giúp.
Cô cầm que diêm bị đứt sửng sốt, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Vừa rồi Chu Tây hẳn là muốn dùng cây gậy gỗ ngắn này dẫn lửa.
Mũi cô hơi nhăn lại, ngửi thấy mùi thuốc súng trên đầu cây gậy ngắn màu đỏ.
Nếu như vừa rồi động tác Chu Tây không bị cắt đứt, kế tiếp sẽ làm như thế nào?
“Xoẹt~" Ninh An Sở quẹt diêm, ánh sáng nhạt của diêm chiếu sáng đôi mắt hơi kinh ngạc của cô.
“Mẹ, mau châm lửa, không nên lãng phí.” Chu Tây vội vàng cầm rơm rạ đưa cho Ninh An Sở.
Ninh An Sở còn chưa kịp cảm khái sự thần kỳ của que diêm, đã lập tức gật đầu: "Đúng, nhanh.”
Lúc hai mẹ con nấu cháo xong, mặt trời cũng đã nghiêng về phía tây.
Ninh An Sở múc đầy một chén cháo đưa cho Chu Tây, Chu Tây rất tự nhiên đưa tay ra đón.
Tầm mắt hai người đồng thời rơi vào chén cháo, ánh mắt đối diện, đồng thời nở nụ cười.
Đây thực sự là một cái bát có câu chuyện!
Trong nháy mắt này, tầng thời gian và không gian kia chậm rãi rút đi, sự xa lạ giữa hai người cũng tiêu tán rất nhiều.
Ăn xong cháo, Chu Tây liền liên tiếp ngáp.
Tâm cô né mặc dù là người trưởng thành, nhưng thân thể dù sao chỉ mới năm tuổi, sau khi trở về cảm xúc bộc phát mấy lần, còn cùng An Diệu Tông oanh oanh liệt liệt đánh trận trên mặt đất, đã sớm mệt mỏi.
Ninh An Sở dùng nước Chu Tây lúc trước hâm nóng trong nồi lớn để cô bé rửa mặt, lại kiểm tra vết thương trên trán cô bé, sau khi Chu Tây lần nữa cam đoan đầu không choáng mắt không hoa, khó chịu nhất định nói cho cô biết, mới yên tâm.
Chờ Chu Tây ngủ thiếp đi, Ninh An Sở đi vào dưới tàng cây hoa quế trong sân khoanh chân mà ngồi.
Tiếng ếch, tiếng ve kêu, xa xa thỉnh thoảng còn có thể truyền đến vài tiếng chó sủa.
Ninh An Sở ngẩng đầu nhìn mặt trăng xuất thần.
Cô không có năng lực huyền diệu khó giải thích của quân sư, tính tình trải qua kiếp sống quân lữ rèn luyện, lại trở nên vô cùng thiết thực.
Đối với việc thử chết một lần xem có thể trở lại triều Sở, trở lại trong thân thể của mình hay không, cô ngay cả ý niệm cũng không hiện lên một chút.
Cô cũng không cho rằng loại kỳ tích linh hồn xuyên qua sống lại này sẽ lần nữa xảy ra ở trên người của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.