[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhác
Chương 11: Chỉ Cần Không Đổ Máu, Khóc Lóc Ầm Ĩ Lăn Qua Lộn Lại Quậy Cho Đối Phương Sợ Mới Thôi (1)
Bạch Gia
17/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà lùn nhận được tiền, ý cười trên mặt càng sâu: “Được được được, lần sau còn có loại chuyện tốt này thì nhớ tìm tôi, tôi làm việc cô biết rồi đó, quấy rối giúp cô ba bốn lần rồi, nhất định sẽ không cho đối phương xem mắt thành công."
Nữ đồng chí hừ một tiếng: “Làm sao có thể thành công? Muốn gả cũng là chị gái tôi gả qua, trừ chị tôi ra, ai có tư cách này?"
Vừa nãy lén lút nhìn thử, đứng hệt như không đứng, nhìn là thấy không chín chắn, cách xa cũng không thấy rõ bộ dáng, nhưng nhìn từ xa cũng không phải là người rất xinh đẹp.
Cũng không biết nhà họ Lâm vì cái gì muốn để cô gái như vậy xem mắt với anh Lâm.
Bà lùn liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, cô Đào cô nói đúng lắm."
Ngoài miệng tâng bốc, trong lòng lại không cho là đúng.
Chẳng qua mấy thứ này không liên quan đến bà ta, bà ta chỉ hy vọng người què kia xem mắt thêm vài lần, như vậy mới khiến cô Đào ở đây dùng tiền gây rối.
Lại thêm một lần xem mắt thất bại, không chỉ riêng Dung Hiểu Hiểu đã cam chịu số phận, Ngô Truyền Phương cũng đã hoàn toàn nản lòng.
Sau khi về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi hẳn hoi, đã vào phòng lục tìm vài thứ rồi lại định ra ngoài, trước khi rời đi còn nhìn con gái đã ngồi dính trên ghế, không nhịn được nhắc nhở: "Mới đi vài bước đã mệt như vậy rồi? Con phải nên làm việc nhiều vào, nếu không..."
Nếu không nhỡ thật sự phải về nông thôn, sớm hay muộn cũng phải làm.
Dung Hiểu Hiểu bị nhắc nhở liên tục gật đầu, vẫn tiếp tục nghe tai trái ra tai phải, đừng nói là mấy câu nhắc nhở thoáng qua, cho dù là chỉ vào mũi mắng thì cô vẫn sẽ tốt tính chịu đựng.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là với người trong nhà.
Đổi thành người ngoài thử xem?
"Bỏ đi bỏ đi." Ngô Truyền Phương thấy cô như vậy thì đau đầu, cũng chẳng muốn tốn thêm nước bọt: "Cơm trưa con tự nấu, hôm nay mẹ về muộn."
"!!" Dung Hiểu Hiểu ngồi dính trên ghế lập tức có tinh thần: "Nấu cái gì cũng được sao?"
Ngô Truyền Phương trợn trắng mắt: "Nếu con dám đụng chạm tới thịt lợn treo trên xà nhà, buổi tối mẹ sẽ hầm con lên luôn!"
"...Được thôi." Dung Hiểu Hiểu nhìn thịt khô trên xà nhà thở dài.
Chưa nói được mấy câu, Ngô Truyền Phương đã ra ngoài.
Cũng không nói là đi làm cái gì, chờ đến lúc bà trở về đã là 4 5 giờ chiều, trên lưng còn vác một cái bao lớn, bước vào đại trạch viện còn có người tò mò hỏi.
Ngô Truyền Phương trả lời ngắn gọn một câu: "Bình Tuệ sắp sửa phải xuống nông thôn, chuẩn bị cho con bé ít đồ."
"Lúc trước không phải thấy cô đã mua rồi sao? Sao lại đổi nhiều thứ như vậy?" Bà Thạch Đầu tò mò, Ngô Bình Tuệ là người xác định xuống nông thôn sớm nhất, lúc trước Truyền Phương tìm bọn họ đổi một ít hối phiếu và đồ dùng thiết yếu, kết quả bây giờ lại chuẩn bị thêm nhiều như vậy, bà không thể không nói: "Cô đối xử với con gái nhà cô thật sự tốt lắm, những người khác đối xử với con gái ruột của mình cũng không để tâm như vậy."
Ví dụ như nhà Mã Liên ở cùng khu.
Cũng có hai cô con gái giống vậy, vừa đến tuổi đã bị mang đi đổi sính lễ, còn suốt ngày rêu rao mình cưng chiều con trẻ, ai nghe mà không mắc cười?
Ngô Truyền Phương khẽ nhếch khóe miệng nặn ra một nụ cười, không nói gì mà vác giỏ trúc đi vào trong nhà.
Vừa mới vào cửa, chợt nghe được trong phòng có vài tiếng động, bà thò đầu vào nhìn, khó hiểu nói: "Hôm nay sao anh tan tầm sớm như vậy?"
Bà lùn nhận được tiền, ý cười trên mặt càng sâu: “Được được được, lần sau còn có loại chuyện tốt này thì nhớ tìm tôi, tôi làm việc cô biết rồi đó, quấy rối giúp cô ba bốn lần rồi, nhất định sẽ không cho đối phương xem mắt thành công."
Nữ đồng chí hừ một tiếng: “Làm sao có thể thành công? Muốn gả cũng là chị gái tôi gả qua, trừ chị tôi ra, ai có tư cách này?"
Vừa nãy lén lút nhìn thử, đứng hệt như không đứng, nhìn là thấy không chín chắn, cách xa cũng không thấy rõ bộ dáng, nhưng nhìn từ xa cũng không phải là người rất xinh đẹp.
Cũng không biết nhà họ Lâm vì cái gì muốn để cô gái như vậy xem mắt với anh Lâm.
Bà lùn liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, cô Đào cô nói đúng lắm."
Ngoài miệng tâng bốc, trong lòng lại không cho là đúng.
Chẳng qua mấy thứ này không liên quan đến bà ta, bà ta chỉ hy vọng người què kia xem mắt thêm vài lần, như vậy mới khiến cô Đào ở đây dùng tiền gây rối.
Lại thêm một lần xem mắt thất bại, không chỉ riêng Dung Hiểu Hiểu đã cam chịu số phận, Ngô Truyền Phương cũng đã hoàn toàn nản lòng.
Sau khi về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi hẳn hoi, đã vào phòng lục tìm vài thứ rồi lại định ra ngoài, trước khi rời đi còn nhìn con gái đã ngồi dính trên ghế, không nhịn được nhắc nhở: "Mới đi vài bước đã mệt như vậy rồi? Con phải nên làm việc nhiều vào, nếu không..."
Nếu không nhỡ thật sự phải về nông thôn, sớm hay muộn cũng phải làm.
Dung Hiểu Hiểu bị nhắc nhở liên tục gật đầu, vẫn tiếp tục nghe tai trái ra tai phải, đừng nói là mấy câu nhắc nhở thoáng qua, cho dù là chỉ vào mũi mắng thì cô vẫn sẽ tốt tính chịu đựng.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là với người trong nhà.
Đổi thành người ngoài thử xem?
"Bỏ đi bỏ đi." Ngô Truyền Phương thấy cô như vậy thì đau đầu, cũng chẳng muốn tốn thêm nước bọt: "Cơm trưa con tự nấu, hôm nay mẹ về muộn."
"!!" Dung Hiểu Hiểu ngồi dính trên ghế lập tức có tinh thần: "Nấu cái gì cũng được sao?"
Ngô Truyền Phương trợn trắng mắt: "Nếu con dám đụng chạm tới thịt lợn treo trên xà nhà, buổi tối mẹ sẽ hầm con lên luôn!"
"...Được thôi." Dung Hiểu Hiểu nhìn thịt khô trên xà nhà thở dài.
Chưa nói được mấy câu, Ngô Truyền Phương đã ra ngoài.
Cũng không nói là đi làm cái gì, chờ đến lúc bà trở về đã là 4 5 giờ chiều, trên lưng còn vác một cái bao lớn, bước vào đại trạch viện còn có người tò mò hỏi.
Ngô Truyền Phương trả lời ngắn gọn một câu: "Bình Tuệ sắp sửa phải xuống nông thôn, chuẩn bị cho con bé ít đồ."
"Lúc trước không phải thấy cô đã mua rồi sao? Sao lại đổi nhiều thứ như vậy?" Bà Thạch Đầu tò mò, Ngô Bình Tuệ là người xác định xuống nông thôn sớm nhất, lúc trước Truyền Phương tìm bọn họ đổi một ít hối phiếu và đồ dùng thiết yếu, kết quả bây giờ lại chuẩn bị thêm nhiều như vậy, bà không thể không nói: "Cô đối xử với con gái nhà cô thật sự tốt lắm, những người khác đối xử với con gái ruột của mình cũng không để tâm như vậy."
Ví dụ như nhà Mã Liên ở cùng khu.
Cũng có hai cô con gái giống vậy, vừa đến tuổi đã bị mang đi đổi sính lễ, còn suốt ngày rêu rao mình cưng chiều con trẻ, ai nghe mà không mắc cười?
Ngô Truyền Phương khẽ nhếch khóe miệng nặn ra một nụ cười, không nói gì mà vác giỏ trúc đi vào trong nhà.
Vừa mới vào cửa, chợt nghe được trong phòng có vài tiếng động, bà thò đầu vào nhìn, khó hiểu nói: "Hôm nay sao anh tan tầm sớm như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.