[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhác
Chương 10: Còn Không Tốt Bằng Xuống Nông Thôn (5)
Bạch Gia
17/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa định đi lên bắt người, kết quả người ta thấy tình thế không ổn, xoay người nhanh chân chạy trốn.
Thím Trần đuổi theo vài bước tức giận đến mức dậm chân, đuổi cũng không đuổi kịp, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc để đuổi theo, còn phải trở về giải thích rõ ràng.
Về đến cạnh cửa, thím ta túm lấy cổ tay của Ngô Truyền Phương: “Truyền Phương à, chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi sao có thể đẩy con gái cô xuống hố lửa? Nam đồng chí kia bị thương, nhưng thật sự không có trở ngại gì, tôi gạt cô cũng là muốn để các cô gặp mặt trước, có được hay không còn không phải do mẹ con cô tự quyết định sao?"
Trong lòng Ngô Truyền Phương không vui, nhưng ngoài mặt không để lộ ra.
"Điều kiện nhà người kia quả thật không tồi, gia cảnh có chút đặc biệt cho nên tôi không tiện nhiều lời, nếu Hiểu Hiểu chung sống với cậu ta, sau này chắc chắn là người được hưởng phúc."
"Ừ, thím có ý tốt." Ngô Truyền Phương qua loa.
"Vậy hôm nay đi gặp thử nhé?"
Ngô Truyền Phương không đồng ý ngay, mà nghiêng đầu nhìn con gái một cái, thấy cô khẽ lắc đầu, bèn nói: "Thế này đi, gặp mặt cũng không vội vàng trong một lúc, chờ chúng tôi trở về thương lượng với nhau, đến tối nay trả lời cho thím, được chứ?"
Xảy ra chuyện như vậy, thím Trần làm sao còn mặt mũi tiếp tục thúc giục.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con cô rời đi.
Đến khi đi ra ngõ nhỏ, Dung Hiểu Hiểu nhìn cái giỏ trong tay mẹ: “Mẹ,có phải mẹ quên đưa đồ cho bà mối không?"
Có lòng đem theo cả đoạn đường, kết quả bây giờ vẫn kẹp trong khuỷu tay.
"Cho cái gì mà cho, không thèm cho bà ta." Ngô Truyền Phương hừ mạnh một tiếng.
Mặc kệ bà mối có ý gì, cho dù thổi phồng nam đồng chí kia cỡ nào, đó cũng quả thật là đã giấu diếm hai người.
Chỉ mỗi điểm này, quà mang theo đã không muốn tặng cho.
Tức thì tức, Ngô Truyền Phương vẫn nói một câu: “Nhưng mà, với hiểu biết của mẹ về thím Trần, thím ta cũng làm không ra chuyện hãm hại người khác, hay là vẫn gặp mặt thử xem?"
Dù sao chỉ là gặp mặt, nếu thấy không ưng thì từ chối là được.
Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, luôn cảm thấy nam đồng chí này là một rắc rối lớn."
Vì sao lại đột nhiên nhảy ra một bà lùn?
Bà mối rõ ràng không quen biết bà lùn.
Điều đó ít nhất chứng tỏ một điểm.
Bà lùn chắc chắn không phải người dân xung quanh, chạy từ xa đến đây, dù sao cũng không đến mức bà lùn tốt bụng, bỏ công chờ trước cửa nhà bà mối, chỉ vì vạch trần lời nói dối của bà mối nhỉ?
Nghĩ kỹ là biết, bà lùn xuất hiện chính là vì ngăn cản lần xem mắt này.
Rất có khả năng là người bên phía nhà trai cố ý bố trí.
Cho dù đối phương có điều kiện rất tốt, nhưng có quá nhiều rắc rối trong người, cô cũng cảm thấy phiền.
Lúc này, Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía ngõ nhỏ bên phải, vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó không phải là bà lùn đã chạy mất sao?
Ngoại trừ bà lùn, còn có một nữ đồng chí dáng người cao gầy.
…
"Hộc hộc, hộc." Bà lùn chạy trốn liên tục thở dốc, thấy đằng sau không ai đi theo mới thở hắt ra một hơi thật mạnh.
"Làm xong rồi?"
Bà lùn nhìn người trước mặt, bật người cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: “Cô Đào, đều đã làm giống như cô dặn, đối phương chắc chắn sẽ không đi xem mắt."
Nói xong, nhìn chằm chằm túi áo của đối phương mà xoa tay: “Cô xem xem..."
Nữ đồng chí ở phía trước lấy trong người ra một tệ: “Cho bà đó."
Vừa định đi lên bắt người, kết quả người ta thấy tình thế không ổn, xoay người nhanh chân chạy trốn.
Thím Trần đuổi theo vài bước tức giận đến mức dậm chân, đuổi cũng không đuổi kịp, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc để đuổi theo, còn phải trở về giải thích rõ ràng.
Về đến cạnh cửa, thím ta túm lấy cổ tay của Ngô Truyền Phương: “Truyền Phương à, chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi sao có thể đẩy con gái cô xuống hố lửa? Nam đồng chí kia bị thương, nhưng thật sự không có trở ngại gì, tôi gạt cô cũng là muốn để các cô gặp mặt trước, có được hay không còn không phải do mẹ con cô tự quyết định sao?"
Trong lòng Ngô Truyền Phương không vui, nhưng ngoài mặt không để lộ ra.
"Điều kiện nhà người kia quả thật không tồi, gia cảnh có chút đặc biệt cho nên tôi không tiện nhiều lời, nếu Hiểu Hiểu chung sống với cậu ta, sau này chắc chắn là người được hưởng phúc."
"Ừ, thím có ý tốt." Ngô Truyền Phương qua loa.
"Vậy hôm nay đi gặp thử nhé?"
Ngô Truyền Phương không đồng ý ngay, mà nghiêng đầu nhìn con gái một cái, thấy cô khẽ lắc đầu, bèn nói: "Thế này đi, gặp mặt cũng không vội vàng trong một lúc, chờ chúng tôi trở về thương lượng với nhau, đến tối nay trả lời cho thím, được chứ?"
Xảy ra chuyện như vậy, thím Trần làm sao còn mặt mũi tiếp tục thúc giục.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con cô rời đi.
Đến khi đi ra ngõ nhỏ, Dung Hiểu Hiểu nhìn cái giỏ trong tay mẹ: “Mẹ,có phải mẹ quên đưa đồ cho bà mối không?"
Có lòng đem theo cả đoạn đường, kết quả bây giờ vẫn kẹp trong khuỷu tay.
"Cho cái gì mà cho, không thèm cho bà ta." Ngô Truyền Phương hừ mạnh một tiếng.
Mặc kệ bà mối có ý gì, cho dù thổi phồng nam đồng chí kia cỡ nào, đó cũng quả thật là đã giấu diếm hai người.
Chỉ mỗi điểm này, quà mang theo đã không muốn tặng cho.
Tức thì tức, Ngô Truyền Phương vẫn nói một câu: “Nhưng mà, với hiểu biết của mẹ về thím Trần, thím ta cũng làm không ra chuyện hãm hại người khác, hay là vẫn gặp mặt thử xem?"
Dù sao chỉ là gặp mặt, nếu thấy không ưng thì từ chối là được.
Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, luôn cảm thấy nam đồng chí này là một rắc rối lớn."
Vì sao lại đột nhiên nhảy ra một bà lùn?
Bà mối rõ ràng không quen biết bà lùn.
Điều đó ít nhất chứng tỏ một điểm.
Bà lùn chắc chắn không phải người dân xung quanh, chạy từ xa đến đây, dù sao cũng không đến mức bà lùn tốt bụng, bỏ công chờ trước cửa nhà bà mối, chỉ vì vạch trần lời nói dối của bà mối nhỉ?
Nghĩ kỹ là biết, bà lùn xuất hiện chính là vì ngăn cản lần xem mắt này.
Rất có khả năng là người bên phía nhà trai cố ý bố trí.
Cho dù đối phương có điều kiện rất tốt, nhưng có quá nhiều rắc rối trong người, cô cũng cảm thấy phiền.
Lúc này, Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía ngõ nhỏ bên phải, vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó không phải là bà lùn đã chạy mất sao?
Ngoại trừ bà lùn, còn có một nữ đồng chí dáng người cao gầy.
…
"Hộc hộc, hộc." Bà lùn chạy trốn liên tục thở dốc, thấy đằng sau không ai đi theo mới thở hắt ra một hơi thật mạnh.
"Làm xong rồi?"
Bà lùn nhìn người trước mặt, bật người cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: “Cô Đào, đều đã làm giống như cô dặn, đối phương chắc chắn sẽ không đi xem mắt."
Nói xong, nhìn chằm chằm túi áo của đối phương mà xoa tay: “Cô xem xem..."
Nữ đồng chí ở phía trước lấy trong người ra một tệ: “Cho bà đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.