Thập Niên 70: Pháo Hôi Dựa Vào Rút Thăm Trúng Thưởng Làm Giàu
Chương 9: Làm Chuyện Xấu
Quất Vượng Vượng
15/04/2022
Lưu Lan Hoa ngẩng đầu, trên khuôn mặt tròn tròn khảm đôi mắt hạnh lấp lánh, hai sườn má có chút hồng hồng, nếu đặt ở thế giới trước khi tận thế của Lâm Điền Điền, thì cô ấy trông như một sinh viên đại học mới ra trường, thật sự rất trẻ.
Lưu Lan Hoa tính tình ít nói dịu dàng , giọng nói nhẹ nhàng rất dễ nghe.
" em Tư đói cùng rồi hả? chị sẽ nấu tạm cho em một bát canh nhé, đợi một lái nữa là có thể ăn cơm rồi."
Sau đó liền đứng dậy đi lấy thêm một ít nguyên liệu, Lâm Điền Điền kiểm tra một vòng, cuối cùng nhìn vào rổ rau diếp dưới chân.
" Chị dâu, rau diếp này em có thể ăn không?"
Lưu Lan Hoa trừng lớn đôi mắt hạnh:" Ăn như thế nào? ăn sống hả ? cái đó là rau dại, để cho gà ăn . chị sẽ làm cho em một bát canh trứng, chờ mẹ về chị sẽ nói với mẹ sau, không sao đâu."
Lâm Điền Điền cúi xuống nhặt một ít rau diếp non: " làm phiền chị rồi, để em ăn thử rau này xem có vị gì."
Lưu Lan Hoa há mồm trợn mắt nhìn Lâm Điền Điền đang lấy nước rửa qua rau diếp.
Lúc mọi người cùng Vương Kỳ Phương tan tầm trở về, liền thấy Lâm Điền Điền ngồi ở bên ngoài phòng bếp, vô cảm nhai rau diếp dại.
Lâm gia mọi người:!!!!!
Lúc này, trong lòng Lâm Điền Điền thầm nghĩ: lá rau diếp tuy đắng, nhưng hương vị tự nhiên lại rất ngọt ngào, so với đồ ăn nhiễm độc cùng thịt thối tốt hơn vạn lần ! ngon tuyệt !
Tâm trạng Lâm Đức vượng nhất thời phức tạp, tay còn chưa rửa, liền vội gọi các con :" Đi vào nhà chính, cha có truyện muốn nói!"
Nhà chính, mọi người vây quanh bàn vuông rồi ngồi xuống, Lâm Đức Vượng trực tiếp mở miệng : " vừa rồi nhà Lâm Đức Vận bồi thường một trăm đồng, tiền này vốn dĩ là cho Điền Điền, hiện tại chúng ta có số tiền này, cha nghĩ sẽ để dành đưa Điền Điền đi bệnh viện, xem có thể chữa khỏi hoàn toàn cho con bé không, Đại Cần, anh em các con thấy như nào?"
" Tất nhiên là bọn con đồng ý rồi, cha tỏ ra nghiêm trọng thế chỉ để nói mỗi chuyện này thôi sao? làm con sợ muốn chết!" Lâm Thắng thở phào một cái, buồn cười nói.
" Cha, con và Hoa Lan cũng không có ý kiến, đầu óc là quan trọng nhất, nên em Tư cần đi chữa bệnh."
Lâm Diễm cũng gật đầu như giã tỏi.
Lâm Đức Vượng khuôn mặt dịu xuống một chút, lộ ra ý cười: " anh em các con biết nghĩ cho nhau làm cha vui lắm, thế thì cứ quyết định như vậy đi ! ha ha ha! "
" con không có bệnh." Lâm Điền Điền đang ngồi ngay ngắn đột nhiên mở miệng.
Vương Kỳ Phương cười an ủi:" Mọi người không phải nói con có bệnh, nhưng con không nhớ được chuyện trước kia, lại muốn cười cũng không cười được a."
Lâm Điền Điền nhẹ giọng nói :" không nhớ rõ liền không nhớ, không có ký ức thì con khỏi phải phiền não, con cảm thấy khá tốt! Còn có, con còn phát hiện chỉ cần nỗ lực một chút liền có thể cười được, để con cười cho mọi người xem ...."
Ba giây sau, nụ cười trên mắt Lâm Diễm đã bị đồng hóa, cũng cứng ngắc :" Em Tư em cười rất tốt, ha ha, về sau đừng cười nữa. "
Lâm Điền Điền:" Bất luật thế nào con cũng không đi bệnh viện, nếu mọi người một hai phải cho con tiền, thì cứ trực tiếp đưa cho con luôn là được."
Vương Kỳ Phương: " đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời cha mẹ ?"
Lâm Điền Điền: " bởi vì con tùy hứng, không hiểu chuyện."
Lâm Thắng giơ ngón tay cái lên :" Em Tư, anh bắt đầu phục em rồi đấy. "
Từ trước tới nay cả Lâm Gia đều không có biện pháp với với đứa con út này, thấy Lâm Điền Điền kiên trì, cả nhà chỉ có thể đem chuyện đi bệnh viện huyện tạm thời gác lại.
Hội nghị gia đình kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán, Lâm Điền Điền lo lắng cho cái bụng của mình, liền đi theo Lưu Lan Hoa vào phòng bếp, nâng chén canh trứng được nấu với rau và bỏ thêm chút muối lên uống.
Hổ Nữu, con búp bê nhỏ này, thật giống chó mũi dài, ngửi được mùi thơm là lộc cộc bước chân ngắn nhỏ chạy tới đây, ôm lấy bắp chân còn dài hơn người mình, ngửa đẩu lên, chớp chớp mắt nhìn Lâm Điền Điền.
" Trứng ! Trứng !"
Lâm Điền Điền hỏi Lưu Lan Hoa : " chị dâu, Hổ Nữu có thể ăn muối không ?"
" Chén canh này hương vị thanh đạm, em có thể cho con bé ăn cùng một chút cũng được."
Lâm Điền Điền ngồi xuống tảng gỗ nhỏ, bế Hổ Nữu lên đùi ngồi, hai người liền cùng nhau cô một muỗng cháu một muỗng, rất nhanh đã giải quyết xong chén canh trứng.
Thời điểm ăn canh, Lâm Điền Điền may mắn được thăm quan " dịp trọng đại" trong ngày của Lâm Gia, bởi vì dùng cái nồi sắt đã bị hoen rỉ xào rau, cho nên mỗi lần nhà họ xào, xào đến mức nước chảy ra điều là rỉ sắt. Còn có, nhà người ta thường đổ mỡ heo đã được luyện hóa vào , nhà bọn họ lại chỉ dùng mảnh vải dính một chút rồi quét vào đáy nồi.....
Lâm Gia nghèo đến mức người ta không thể ngờ tới, thật tươi mắt thoát tục !
Sau đó mọi người khôi phục tiết tấu sinh hoạt hằng ngày, ngoài chuyện không ra ngoài làm việc, thì Lâm Điền Điền đã dần hòa nhập với cuộc sống nông thôn. Sáng sớm tinh mơ, Lâm Điền Điền theo Lâm Diễm dậy sớm, mặc thêm quần áo rồi đi đến cánh đồng trồng rau ở phía tây, bên đó ngoài đất trồng rau, còn có một số nhà tiêu được xây dựng ở đó.
Lâm Điền Điền tới cánh đồng rau, liền đi đến đứng phía sau một đống cỏ khô, nửa ngày không nhúc nhích, như thể đã hòa làm một với quang cảnh xung quanh.
không lâu sau, một người đàn ông vừa lắc lư huýt sáo vừa đi về phía đống cỏ khô, hắn ta vén cái mành làm bằng bao tải ra, khom lưng chui vào nhà xí.
Lúc này Lâm Điền Điền mới đi ra, cô lặng lẽ tới gần Lâm Dũng, nhấc chân nhắm ngay mông hắn, hung hăng đá mạnh một cái.
Lâm Dũng sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, trong nhà xí tiếng hét đột nhiên bị bóp nghẹt, tiếp đến là những âm thanh nôn ọe đầy ghê tởm.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Điền Điền từ cánh đồng trồng rau bước nhanh tới phía nam, chuẩn bị từ nhà Lâm Đức Thuận vòng về nhà mình, qua ruộng rau được một lúc, đột nhiên một bóng người cao lớn đĩnh đạc bước ra từ dưới táng cây long lão cách nhà Lâm Đức Thuận mấy mét .
" Tôi nhìn thấy rồi "Mạnh Bất Ngộ nói, trong ánh ban mai lạnh lạnh, các đường nét trên khuôn mặt hắn tựa như được một họa sĩ nổi tiếng nào đó tinh tế phát họa lên, đã thanh tuyền lại lạnh lùng, giống như bức tranh sơn thủy huyền ảo đẹp đẽ, thực soái !
Lưu Lan Hoa tính tình ít nói dịu dàng , giọng nói nhẹ nhàng rất dễ nghe.
" em Tư đói cùng rồi hả? chị sẽ nấu tạm cho em một bát canh nhé, đợi một lái nữa là có thể ăn cơm rồi."
Sau đó liền đứng dậy đi lấy thêm một ít nguyên liệu, Lâm Điền Điền kiểm tra một vòng, cuối cùng nhìn vào rổ rau diếp dưới chân.
" Chị dâu, rau diếp này em có thể ăn không?"
Lưu Lan Hoa trừng lớn đôi mắt hạnh:" Ăn như thế nào? ăn sống hả ? cái đó là rau dại, để cho gà ăn . chị sẽ làm cho em một bát canh trứng, chờ mẹ về chị sẽ nói với mẹ sau, không sao đâu."
Lâm Điền Điền cúi xuống nhặt một ít rau diếp non: " làm phiền chị rồi, để em ăn thử rau này xem có vị gì."
Lưu Lan Hoa há mồm trợn mắt nhìn Lâm Điền Điền đang lấy nước rửa qua rau diếp.
Lúc mọi người cùng Vương Kỳ Phương tan tầm trở về, liền thấy Lâm Điền Điền ngồi ở bên ngoài phòng bếp, vô cảm nhai rau diếp dại.
Lâm gia mọi người:!!!!!
Lúc này, trong lòng Lâm Điền Điền thầm nghĩ: lá rau diếp tuy đắng, nhưng hương vị tự nhiên lại rất ngọt ngào, so với đồ ăn nhiễm độc cùng thịt thối tốt hơn vạn lần ! ngon tuyệt !
Tâm trạng Lâm Đức vượng nhất thời phức tạp, tay còn chưa rửa, liền vội gọi các con :" Đi vào nhà chính, cha có truyện muốn nói!"
Nhà chính, mọi người vây quanh bàn vuông rồi ngồi xuống, Lâm Đức Vượng trực tiếp mở miệng : " vừa rồi nhà Lâm Đức Vận bồi thường một trăm đồng, tiền này vốn dĩ là cho Điền Điền, hiện tại chúng ta có số tiền này, cha nghĩ sẽ để dành đưa Điền Điền đi bệnh viện, xem có thể chữa khỏi hoàn toàn cho con bé không, Đại Cần, anh em các con thấy như nào?"
" Tất nhiên là bọn con đồng ý rồi, cha tỏ ra nghiêm trọng thế chỉ để nói mỗi chuyện này thôi sao? làm con sợ muốn chết!" Lâm Thắng thở phào một cái, buồn cười nói.
" Cha, con và Hoa Lan cũng không có ý kiến, đầu óc là quan trọng nhất, nên em Tư cần đi chữa bệnh."
Lâm Diễm cũng gật đầu như giã tỏi.
Lâm Đức Vượng khuôn mặt dịu xuống một chút, lộ ra ý cười: " anh em các con biết nghĩ cho nhau làm cha vui lắm, thế thì cứ quyết định như vậy đi ! ha ha ha! "
" con không có bệnh." Lâm Điền Điền đang ngồi ngay ngắn đột nhiên mở miệng.
Vương Kỳ Phương cười an ủi:" Mọi người không phải nói con có bệnh, nhưng con không nhớ được chuyện trước kia, lại muốn cười cũng không cười được a."
Lâm Điền Điền nhẹ giọng nói :" không nhớ rõ liền không nhớ, không có ký ức thì con khỏi phải phiền não, con cảm thấy khá tốt! Còn có, con còn phát hiện chỉ cần nỗ lực một chút liền có thể cười được, để con cười cho mọi người xem ...."
Ba giây sau, nụ cười trên mắt Lâm Diễm đã bị đồng hóa, cũng cứng ngắc :" Em Tư em cười rất tốt, ha ha, về sau đừng cười nữa. "
Lâm Điền Điền:" Bất luật thế nào con cũng không đi bệnh viện, nếu mọi người một hai phải cho con tiền, thì cứ trực tiếp đưa cho con luôn là được."
Vương Kỳ Phương: " đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời cha mẹ ?"
Lâm Điền Điền: " bởi vì con tùy hứng, không hiểu chuyện."
Lâm Thắng giơ ngón tay cái lên :" Em Tư, anh bắt đầu phục em rồi đấy. "
Từ trước tới nay cả Lâm Gia đều không có biện pháp với với đứa con út này, thấy Lâm Điền Điền kiên trì, cả nhà chỉ có thể đem chuyện đi bệnh viện huyện tạm thời gác lại.
Hội nghị gia đình kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán, Lâm Điền Điền lo lắng cho cái bụng của mình, liền đi theo Lưu Lan Hoa vào phòng bếp, nâng chén canh trứng được nấu với rau và bỏ thêm chút muối lên uống.
Hổ Nữu, con búp bê nhỏ này, thật giống chó mũi dài, ngửi được mùi thơm là lộc cộc bước chân ngắn nhỏ chạy tới đây, ôm lấy bắp chân còn dài hơn người mình, ngửa đẩu lên, chớp chớp mắt nhìn Lâm Điền Điền.
" Trứng ! Trứng !"
Lâm Điền Điền hỏi Lưu Lan Hoa : " chị dâu, Hổ Nữu có thể ăn muối không ?"
" Chén canh này hương vị thanh đạm, em có thể cho con bé ăn cùng một chút cũng được."
Lâm Điền Điền ngồi xuống tảng gỗ nhỏ, bế Hổ Nữu lên đùi ngồi, hai người liền cùng nhau cô một muỗng cháu một muỗng, rất nhanh đã giải quyết xong chén canh trứng.
Thời điểm ăn canh, Lâm Điền Điền may mắn được thăm quan " dịp trọng đại" trong ngày của Lâm Gia, bởi vì dùng cái nồi sắt đã bị hoen rỉ xào rau, cho nên mỗi lần nhà họ xào, xào đến mức nước chảy ra điều là rỉ sắt. Còn có, nhà người ta thường đổ mỡ heo đã được luyện hóa vào , nhà bọn họ lại chỉ dùng mảnh vải dính một chút rồi quét vào đáy nồi.....
Lâm Gia nghèo đến mức người ta không thể ngờ tới, thật tươi mắt thoát tục !
Sau đó mọi người khôi phục tiết tấu sinh hoạt hằng ngày, ngoài chuyện không ra ngoài làm việc, thì Lâm Điền Điền đã dần hòa nhập với cuộc sống nông thôn. Sáng sớm tinh mơ, Lâm Điền Điền theo Lâm Diễm dậy sớm, mặc thêm quần áo rồi đi đến cánh đồng trồng rau ở phía tây, bên đó ngoài đất trồng rau, còn có một số nhà tiêu được xây dựng ở đó.
Lâm Điền Điền tới cánh đồng rau, liền đi đến đứng phía sau một đống cỏ khô, nửa ngày không nhúc nhích, như thể đã hòa làm một với quang cảnh xung quanh.
không lâu sau, một người đàn ông vừa lắc lư huýt sáo vừa đi về phía đống cỏ khô, hắn ta vén cái mành làm bằng bao tải ra, khom lưng chui vào nhà xí.
Lúc này Lâm Điền Điền mới đi ra, cô lặng lẽ tới gần Lâm Dũng, nhấc chân nhắm ngay mông hắn, hung hăng đá mạnh một cái.
Lâm Dũng sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, trong nhà xí tiếng hét đột nhiên bị bóp nghẹt, tiếp đến là những âm thanh nôn ọe đầy ghê tởm.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Điền Điền từ cánh đồng trồng rau bước nhanh tới phía nam, chuẩn bị từ nhà Lâm Đức Thuận vòng về nhà mình, qua ruộng rau được một lúc, đột nhiên một bóng người cao lớn đĩnh đạc bước ra từ dưới táng cây long lão cách nhà Lâm Đức Thuận mấy mét .
" Tôi nhìn thấy rồi "Mạnh Bất Ngộ nói, trong ánh ban mai lạnh lạnh, các đường nét trên khuôn mặt hắn tựa như được một họa sĩ nổi tiếng nào đó tinh tế phát họa lên, đã thanh tuyền lại lạnh lùng, giống như bức tranh sơn thủy huyền ảo đẹp đẽ, thực soái !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.