[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 14: Đây Là Vợ Anh? 2
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Ngẫm nghĩ, cô hỏi: “Có phải tôi gây thêm phiền phức cho anh không?”
Khương Niệm hỏi xong, trong lòng thầm phỉ nhổ chính mình.
Biết rõ còn cố hỏi.
Động tác ăn mì của Lục Duật dừng lại, ngước mắt lên nhìn chị dâu ngồi đối diện. Cô cúi đầu, cái miệng nhỏ đang ăn mì, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô. Nghĩ tới có thể vừa nãy cô nghe thấy lời bà lão nói với anh nên giải thích: “Lời của tôi lúc ở trên xe chị dâu đừng để trong lòng, do bà lão hiểu lầm quan hệ của chúng ta thôi, tôi đã nói sẽ chăm sóc cô thì không nuốt lời.”
Nghe xong, trong lòng Khương Niệm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mặc kệ người khác có hiểu lầm hay không, ít nhất chính miệng anh hứa hẹn không nuốt lời là được. Trước khi tìm thấy biện pháp xuyên trở về, Lục Duật là chỗ dựa duy nhất của cô.
Ăn xong đi tới ga tàu hỏa đã gần tới ba giờ, ngồi ở phòng chờ một lúc rồi lên xe lửa.
Lục Duật mua hai vé giường nằm, Khương Niệm vừa đặt mông xuống giường nằm lập tức muốn nằm hẳn xuống, cũng may cô nhịn xuống, ngồi dựa vào cửa sổ bên cạnh, im lặng so vai rụt cổ. Lục Duật cất xong hành lý, nhìn Khương Niệm đang rũ mắt cúi đầu: “Đi tàu hỏa này 9 giờ sáng mai sẽ đến nơi, nếu mệt thì nằm nghỉ trước.”
Khương Niệm gật đầu, nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Lục Duật cầm ấm đựng nước đi lấy nước ấm, lúc này đoàn người lục tục lên xe, thùng xe cũng trở nên chen chúc. Xe lửa niên đại này vẫn là xe kiểu dáng cũ sơn màu xanh, nhưng mà có cái giường đệm đã tốt lắm rồi, còn hơn phải ngồi cả đêm.
Khương Niệm nằm ở trên giường, nhăms mắt lại giả vờ ngủ, cố gắng hết sưcs làm bản thân cách biệt với nơi này.
Âm thanh xe lửa ầm ầm vang lên rất lớn.
Ánh sáng trời chiều khuất dần, trong xe sáng ánh đèn. Lục Duật lấy ra bánh bao và dưa muối từ trong túi ra, nói với Khương Niệm: “Tạm chắp vá một đêm, sáng mai là tới rồi.”
Khương Niệm nhận lấy bánh bao, trong lòng nghĩ một đằng ngoài miệng nói một lẻo: “Đã tốt lắm rồi.”
Đối với cô mà nói thì chẳng muốn ăn, nhưng đối với nguyên chủ mà nói thì đã cực tốt. Từ nhỏ tới lớn nguyên chủ không được ăn mấy lần bánh bao trắng, ăn xong lại uống một ly nước ấm Lục Duật đưa tới, Khương Niệm lại ngủ.
Cô cảm thấy bản thân xuyên qua giống như heo vậy, không ăn thì chính là ngủ.
.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm hỏi xong, trong lòng thầm phỉ nhổ chính mình.
Biết rõ còn cố hỏi.
Động tác ăn mì của Lục Duật dừng lại, ngước mắt lên nhìn chị dâu ngồi đối diện. Cô cúi đầu, cái miệng nhỏ đang ăn mì, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô. Nghĩ tới có thể vừa nãy cô nghe thấy lời bà lão nói với anh nên giải thích: “Lời của tôi lúc ở trên xe chị dâu đừng để trong lòng, do bà lão hiểu lầm quan hệ của chúng ta thôi, tôi đã nói sẽ chăm sóc cô thì không nuốt lời.”
Nghe xong, trong lòng Khương Niệm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mặc kệ người khác có hiểu lầm hay không, ít nhất chính miệng anh hứa hẹn không nuốt lời là được. Trước khi tìm thấy biện pháp xuyên trở về, Lục Duật là chỗ dựa duy nhất của cô.
Ăn xong đi tới ga tàu hỏa đã gần tới ba giờ, ngồi ở phòng chờ một lúc rồi lên xe lửa.
Lục Duật mua hai vé giường nằm, Khương Niệm vừa đặt mông xuống giường nằm lập tức muốn nằm hẳn xuống, cũng may cô nhịn xuống, ngồi dựa vào cửa sổ bên cạnh, im lặng so vai rụt cổ. Lục Duật cất xong hành lý, nhìn Khương Niệm đang rũ mắt cúi đầu: “Đi tàu hỏa này 9 giờ sáng mai sẽ đến nơi, nếu mệt thì nằm nghỉ trước.”
Khương Niệm gật đầu, nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Lục Duật cầm ấm đựng nước đi lấy nước ấm, lúc này đoàn người lục tục lên xe, thùng xe cũng trở nên chen chúc. Xe lửa niên đại này vẫn là xe kiểu dáng cũ sơn màu xanh, nhưng mà có cái giường đệm đã tốt lắm rồi, còn hơn phải ngồi cả đêm.
Khương Niệm nằm ở trên giường, nhăms mắt lại giả vờ ngủ, cố gắng hết sưcs làm bản thân cách biệt với nơi này.
Âm thanh xe lửa ầm ầm vang lên rất lớn.
Ánh sáng trời chiều khuất dần, trong xe sáng ánh đèn. Lục Duật lấy ra bánh bao và dưa muối từ trong túi ra, nói với Khương Niệm: “Tạm chắp vá một đêm, sáng mai là tới rồi.”
Khương Niệm nhận lấy bánh bao, trong lòng nghĩ một đằng ngoài miệng nói một lẻo: “Đã tốt lắm rồi.”
Đối với cô mà nói thì chẳng muốn ăn, nhưng đối với nguyên chủ mà nói thì đã cực tốt. Từ nhỏ tới lớn nguyên chủ không được ăn mấy lần bánh bao trắng, ăn xong lại uống một ly nước ấm Lục Duật đưa tới, Khương Niệm lại ngủ.
Cô cảm thấy bản thân xuyên qua giống như heo vậy, không ăn thì chính là ngủ.
.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.