[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 42: Khóc Gì Chứ? 4
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Vừa rồi Khương Niệm giật mình hét chói tai, làm mấy hộ xung quanh đều bị đánh thức. Mấy người quân tẩu đi tới, vừa đi vừa mặc thêm áo, muốn tới xem có chuyện gì xảy ra.
Phùng Mai và Tống Chí Vĩ bênh cạnh cũng ra ngoài, Phùng Mai xoa xoa đôi mắt, thấy Khương Niệm đứng rúc sau lưng phó đoàn Lục, sửng sốt hỏi: “Hai người vừa rồi có nghe thấy tiếng người phụ nữ nào kêu không?”
Khương Niệm: ...
Cô nhỏ giọng nói: “Là em kêu.”
Phùng Mai lớn giọng không ít: “Nửa đêm em không ngủ được, kêu to cái gì vậy?”
Cô nắm chặt góc áo, lại cúi đầu, vừa muốn giải thích, thì Lục Duật mở miệng trước: “Chị dâu của tôi vừa rồi nghe thấy bên ngoài có tiếng phụ nữ khóc, cho nên bị dọa.”
Tống Chí Vĩ nghe thấy thế, lập tức nhìn về phía sân viện nhà tiểu đội trưởng Lưu.
Phùng Mai cũng trừng mắt nhìn qua, tức giận nói: “Mấy nhà này ngoại trừ Từ Yến nửa đêm nửa hôm ở bên ngoài khóc lóc kêu gào thì còn là ai nữa?”
Lập tức giận giữ bùng lên, quay sang phía sân nhà tiểu đội trưởng hét lớn: “Nửa đêm rồi không ngủ thì phải để người khác còn ngủ chứ. Việc ầm ĩ nhà các người đừng có làm phiền người khác. Khóc khóc khóc, lần sau khóc thì trốn vào trong nhà mình mà khóc, đừng ra ngoài hù dọa người khác!.”
Lục Duật: ...
Khương Niệm:...
Hai người bọn họ vừa mới dọn lại đây được hai ngày, cũng không biết chuyện Từ Yến thường có thói quen nửa đêm ra bên ngoài cổng ngồi khóc.
Nếu sớm biết là Từ Yến thì Khương Niệm đã không bị dọa tới mức tê dại cả da đầu.
Tiểu đội trưởng Lưu khoác áo sơ mi đi ra ngoài, thấy bên ngoài có vài người đang tụ tập, trong đó có cả phó đoàn Lục và đoàn trưởng Tống, lập tức cảm thấy nhức cả đầu.
Vừa rồi anh ta đi nhanh từ trong nhà ra cũng có nghe được đối thoại bên ngoài, biết được chị dâu của phó đoàn Lục ở bên cạnh bị dọa sợ. Vì thế nói với Khương Niệm: “Chị dâu của phó đoàn Lục à, tôi thay Từ Yến xin lỗi cô, làm cô sợ hãi rồi.”
Thấy khuôn mặt đoàn trưởng Tống đen thui, vội vàng nói: “Đoàn trưởng Tống, từ nay về sau tôi sẽ quản chặt Từ Yến, không cho cô ấy làm ảnh hưởng đến mọi người.”
Lại quay sang nhận lỗi với mấy người quân tẩu nửa đêm chạy ra: “Làm ồn đến mọi người là chúng ta không đúng, mọi người mau về ngủ tiếp đi.”
Tống Chí Vĩ chỉ vào tiểu đội trưởng Lưu, tức giận nói: “An gia mới đến trị quốc, cậu nhìn mình xem, ngay cả vợ mình cũng quản không được thì sao có thể quản lý tốt lính tráng bên dưới chứ! Tôi nói cho Lưu Cường cậu biết, nếu còn lần sau, cậu đi viết kiểm điểm cho tôi!.”
Nói xong hừ lạnh bước đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phùng Mai và Tống Chí Vĩ bênh cạnh cũng ra ngoài, Phùng Mai xoa xoa đôi mắt, thấy Khương Niệm đứng rúc sau lưng phó đoàn Lục, sửng sốt hỏi: “Hai người vừa rồi có nghe thấy tiếng người phụ nữ nào kêu không?”
Khương Niệm: ...
Cô nhỏ giọng nói: “Là em kêu.”
Phùng Mai lớn giọng không ít: “Nửa đêm em không ngủ được, kêu to cái gì vậy?”
Cô nắm chặt góc áo, lại cúi đầu, vừa muốn giải thích, thì Lục Duật mở miệng trước: “Chị dâu của tôi vừa rồi nghe thấy bên ngoài có tiếng phụ nữ khóc, cho nên bị dọa.”
Tống Chí Vĩ nghe thấy thế, lập tức nhìn về phía sân viện nhà tiểu đội trưởng Lưu.
Phùng Mai cũng trừng mắt nhìn qua, tức giận nói: “Mấy nhà này ngoại trừ Từ Yến nửa đêm nửa hôm ở bên ngoài khóc lóc kêu gào thì còn là ai nữa?”
Lập tức giận giữ bùng lên, quay sang phía sân nhà tiểu đội trưởng hét lớn: “Nửa đêm rồi không ngủ thì phải để người khác còn ngủ chứ. Việc ầm ĩ nhà các người đừng có làm phiền người khác. Khóc khóc khóc, lần sau khóc thì trốn vào trong nhà mình mà khóc, đừng ra ngoài hù dọa người khác!.”
Lục Duật: ...
Khương Niệm:...
Hai người bọn họ vừa mới dọn lại đây được hai ngày, cũng không biết chuyện Từ Yến thường có thói quen nửa đêm ra bên ngoài cổng ngồi khóc.
Nếu sớm biết là Từ Yến thì Khương Niệm đã không bị dọa tới mức tê dại cả da đầu.
Tiểu đội trưởng Lưu khoác áo sơ mi đi ra ngoài, thấy bên ngoài có vài người đang tụ tập, trong đó có cả phó đoàn Lục và đoàn trưởng Tống, lập tức cảm thấy nhức cả đầu.
Vừa rồi anh ta đi nhanh từ trong nhà ra cũng có nghe được đối thoại bên ngoài, biết được chị dâu của phó đoàn Lục ở bên cạnh bị dọa sợ. Vì thế nói với Khương Niệm: “Chị dâu của phó đoàn Lục à, tôi thay Từ Yến xin lỗi cô, làm cô sợ hãi rồi.”
Thấy khuôn mặt đoàn trưởng Tống đen thui, vội vàng nói: “Đoàn trưởng Tống, từ nay về sau tôi sẽ quản chặt Từ Yến, không cho cô ấy làm ảnh hưởng đến mọi người.”
Lại quay sang nhận lỗi với mấy người quân tẩu nửa đêm chạy ra: “Làm ồn đến mọi người là chúng ta không đúng, mọi người mau về ngủ tiếp đi.”
Tống Chí Vĩ chỉ vào tiểu đội trưởng Lưu, tức giận nói: “An gia mới đến trị quốc, cậu nhìn mình xem, ngay cả vợ mình cũng quản không được thì sao có thể quản lý tốt lính tráng bên dưới chứ! Tôi nói cho Lưu Cường cậu biết, nếu còn lần sau, cậu đi viết kiểm điểm cho tôi!.”
Nói xong hừ lạnh bước đi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.