[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 43: Khóc Gì Chứ? 5
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Phùng Mai trừng mắt liếc tiểu đội trưởng Lưu, nói với Khương Niệm: “Không có chuyện gì, mau quay về ngủ đi.”
Khương Niệm nhẹ gật đầu: “Dạ.”
Mấy người quân tẩu khác cũng oán trách vài câu rồi ai về nhà nấy.
Tiểu đội trưởng Lưu nhìn sang phía Lục Duật, thấy vẻ mặt anh không được đẹp, bực bồi xoa xoa mặt thở dài nói: “Lục phó đoàn, thật lòng xin lỗi cậu.”
Lục Duật nói: “Dù nói như thế nào thì Từ Yến cũng là vợ của anh, là mẹ của hai con trai anh. Nếu như chị ấy luẩn quẩn trong lòng làm ra việc dại dột, đến lúc đó anh sẽ hối hận.”
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Lưu Cường, cùng Khương Niệm đi về nhà.
Mọi người đều tản đi rồi, Lưu Cường cũng quay vào nhà. Anh ta đi vào trong phòng, thấy Từ Yến nằm quay mặt vào tường ngủ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiến đến nắm lấy bả vai cô ta lay kéo xoay ra ngoài. Từ Yến bị ép buộc xoay người, con mắt sưng đỏ trừng hắn ta: “Anh còn muốn đánh tôi à?!”
Lưu Cường chống tay ở trên giường xiết chặt nắm đấm, nhịn xuống tức giận muốn đánh cô ấy một trận. Anh ta đứng dậy cắn răng nói: “Tôi ngủ cùng hai con con!.”
Anh ta sợ rằng nếu tiếp tục cùng một chỗ với Từ Yến sẽ bị cô ấy làm cho mất đi lý trí.
“Giỏi nha, bây giừo anh còn phân phòng ngủ với tôi nữa cơ đấy!.”
“Lưu Cường, có giỏi thì anh đừng bao giờ lên giường của bà đây!.”
Từ Yến ngồi dậy, tóm lấy gối đầu ném về phía bóng lưng Lưu Cường, Lưu Cường cũng không thèm để ý, chẳng buồn quay đầu lại đi thẳng, cô ấy tức đến mức vùi đầu vào giữa hai gối khóc nức nở.
Hai đứa con trai Lưu Cường thấy cha đi vào phòng, lại nghe thấy tiếng mẹ khóc cách một bức tường, hai đứa trẻ nằm trên giường dán sát vào nhau thấy Lưu Cường cởi bỏ quần áo ngoài đến nằm ở mép giường, hai anh em quay mặt nhìn nhau.
Con trai cả Lưu Kiến Nghiệp không kìm được hỏi: “Cha, mẹ đang khóc kìa.”
Lưu Cường xoay người đưa lưng về phía hai đứa con trai, lông mày chặt nhíu lại.
“Cô ta thích khóc thì khóc cho chán đi, mặc kệ mẹ mày!.”
Con trai nhỏ Lưu Kiến Võ năm nay mới bốn tuổi, từ khi bé ra đời cho tới bây giờ gần như lúc nào cha mẹ cũng cãi nhau. Cậu bé chui vào lòng anh trai, ấm ức lau nước mắt. Lưu Kiến Nghiệp lau nước mắt cho em trai, nói thầm bên tai cậu bé: “Đừng khóc, cẩn thận cha tức giận bây giờ.”
Lưu Kiến Võ hít hít cái mũi, mím môi không dám khóc.
Cậu bé thật hâm mộ Tống Hướng Đông và Tống Hướng Hồng, cha mẹ bọn họ không bao giờ cãi nhau.
.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm nhẹ gật đầu: “Dạ.”
Mấy người quân tẩu khác cũng oán trách vài câu rồi ai về nhà nấy.
Tiểu đội trưởng Lưu nhìn sang phía Lục Duật, thấy vẻ mặt anh không được đẹp, bực bồi xoa xoa mặt thở dài nói: “Lục phó đoàn, thật lòng xin lỗi cậu.”
Lục Duật nói: “Dù nói như thế nào thì Từ Yến cũng là vợ của anh, là mẹ của hai con trai anh. Nếu như chị ấy luẩn quẩn trong lòng làm ra việc dại dột, đến lúc đó anh sẽ hối hận.”
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Lưu Cường, cùng Khương Niệm đi về nhà.
Mọi người đều tản đi rồi, Lưu Cường cũng quay vào nhà. Anh ta đi vào trong phòng, thấy Từ Yến nằm quay mặt vào tường ngủ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiến đến nắm lấy bả vai cô ta lay kéo xoay ra ngoài. Từ Yến bị ép buộc xoay người, con mắt sưng đỏ trừng hắn ta: “Anh còn muốn đánh tôi à?!”
Lưu Cường chống tay ở trên giường xiết chặt nắm đấm, nhịn xuống tức giận muốn đánh cô ấy một trận. Anh ta đứng dậy cắn răng nói: “Tôi ngủ cùng hai con con!.”
Anh ta sợ rằng nếu tiếp tục cùng một chỗ với Từ Yến sẽ bị cô ấy làm cho mất đi lý trí.
“Giỏi nha, bây giừo anh còn phân phòng ngủ với tôi nữa cơ đấy!.”
“Lưu Cường, có giỏi thì anh đừng bao giờ lên giường của bà đây!.”
Từ Yến ngồi dậy, tóm lấy gối đầu ném về phía bóng lưng Lưu Cường, Lưu Cường cũng không thèm để ý, chẳng buồn quay đầu lại đi thẳng, cô ấy tức đến mức vùi đầu vào giữa hai gối khóc nức nở.
Hai đứa con trai Lưu Cường thấy cha đi vào phòng, lại nghe thấy tiếng mẹ khóc cách một bức tường, hai đứa trẻ nằm trên giường dán sát vào nhau thấy Lưu Cường cởi bỏ quần áo ngoài đến nằm ở mép giường, hai anh em quay mặt nhìn nhau.
Con trai cả Lưu Kiến Nghiệp không kìm được hỏi: “Cha, mẹ đang khóc kìa.”
Lưu Cường xoay người đưa lưng về phía hai đứa con trai, lông mày chặt nhíu lại.
“Cô ta thích khóc thì khóc cho chán đi, mặc kệ mẹ mày!.”
Con trai nhỏ Lưu Kiến Võ năm nay mới bốn tuổi, từ khi bé ra đời cho tới bây giờ gần như lúc nào cha mẹ cũng cãi nhau. Cậu bé chui vào lòng anh trai, ấm ức lau nước mắt. Lưu Kiến Nghiệp lau nước mắt cho em trai, nói thầm bên tai cậu bé: “Đừng khóc, cẩn thận cha tức giận bây giờ.”
Lưu Kiến Võ hít hít cái mũi, mím môi không dám khóc.
Cậu bé thật hâm mộ Tống Hướng Đông và Tống Hướng Hồng, cha mẹ bọn họ không bao giờ cãi nhau.
.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.