[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Chương 27: Nói 6
Họa Thanh Hồi
29/06/2024
Cho dù có có so sánh toàn bộ người trong khu đại viện cũng không thể tìm thấy một người quân tẩu có thể đẹp hơn chị dâu phó đoàn Lục. Khó trách phó đoàn Lục muốn mang theo chị dâu tới ở trong bộ đội. Nếu như để quả phụ đẹp như này ở nhà một mình, dù là ai cũng không thể yên tâm.
Hai tay Phùng Mai chà sát lên đùi, khen ngợi không chút che giấu: “Ai nha, thật là xinh đẹp.”
Cô ấy tươi cười tiếp tục nói: “Chúng ta đều là hương thân hàng xóm, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, em cũng đừng xa lạ với chúng tôi, cũng đừng hay cúi đầu, cúi nhiều không tốt cho cổ.”
Đối diện với quân tẩu nhiệt tình hết sức, Khương Niệm muốn giả bộ cúi đầu trầm mặc cũng không làm được.
Cô gật đầu: “Cảm ơn chị Phùng.”
“Cảm ơn gì chứ, chị có làm gì đâu.” Phùng Mai nhìn Khương Niệm, nhớ tới bản thân tới đây còn có một chuyện: “Đúng rồi, không phải phó đoàn Lục làm đơn xin cái viện nhỏ này hay sao, mỗi sân viện lại được phân một khu đất phần trăm. Tự mình mua chút rau giống, muốn ăn cái gì thì trồng cái đó, cũng không cần phải bỏ tiền mua ở bên ngoài. Như này, sáng mai ăn sáng xong chị sẽ dẫn em đi tới đó xem.”
Khương Niệm cười: “Cảm ơn chị Phùng.”
Phùng Mai vỗ đùi, mắc cười nói: “Em nhìn mình xem, há miệng ngậm miệng là cảm ơn, khách sáo quá.”
Khương Niệm: ...
Phùng Mai đi ra khỏi phòng, thấy Lục Duật bưng bánh bao đã được hấp lại đặt lên bàn gỗ trong sân, cười với anh: “Phó đoàn Lục, tôi về đây.”
Lục Duật gật đầu: “Cảm ơn chị dâu.”
Phùng Mai: ...
Cô ấy buồn cười vuốt vuốt tóc.
Hai người chị dâu và chú em chồng này không hổ là người một nhà, há miệng ngậm miệng đều thích nói cảm ơn, khiến cho cô ấy cũng thấy ngại ngùng.
Phùng Mai về đến nhà, hai người con trai chơi ở trong phòng, cô ấy vào nhà thấy Tống Chí Vỹ ngồi dựa vào đầu giường xem báo chí, vì thế đi tới ngồi xuống, đẩy đẩy chân anh ta: “Lão Tống, anh đoán xem chị dâu của phó đoàn Lục có ngoại hình thế nào?”
Lão Tống đang tập trung đọc nội dung báo chí, nghe thấy vậy cười gằn: “Một người có tuổi như tôi đoán người ta làm gì.”
“Vừa rồi em đi qua đó đưa cơm nên nhìn thấy, thật là xinh đẹp, trắng trẻo xinh xắn, không hề giống với người nông thôn chút nào.” Phùng Mai lại vỗ vỗ đùi Tống Chí Vỹ: “Em thấy cô ấy còn trẻ, một mình cô đơn sống tiếp cũng không phải ý hay. Anh ở trong bộ đội nhiều lưu ý một chút, thấy được tiểu tử nào tốt nhớ rõ nhắm để ý cho chị dâu phó đoàn Lục.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai tay Phùng Mai chà sát lên đùi, khen ngợi không chút che giấu: “Ai nha, thật là xinh đẹp.”
Cô ấy tươi cười tiếp tục nói: “Chúng ta đều là hương thân hàng xóm, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, em cũng đừng xa lạ với chúng tôi, cũng đừng hay cúi đầu, cúi nhiều không tốt cho cổ.”
Đối diện với quân tẩu nhiệt tình hết sức, Khương Niệm muốn giả bộ cúi đầu trầm mặc cũng không làm được.
Cô gật đầu: “Cảm ơn chị Phùng.”
“Cảm ơn gì chứ, chị có làm gì đâu.” Phùng Mai nhìn Khương Niệm, nhớ tới bản thân tới đây còn có một chuyện: “Đúng rồi, không phải phó đoàn Lục làm đơn xin cái viện nhỏ này hay sao, mỗi sân viện lại được phân một khu đất phần trăm. Tự mình mua chút rau giống, muốn ăn cái gì thì trồng cái đó, cũng không cần phải bỏ tiền mua ở bên ngoài. Như này, sáng mai ăn sáng xong chị sẽ dẫn em đi tới đó xem.”
Khương Niệm cười: “Cảm ơn chị Phùng.”
Phùng Mai vỗ đùi, mắc cười nói: “Em nhìn mình xem, há miệng ngậm miệng là cảm ơn, khách sáo quá.”
Khương Niệm: ...
Phùng Mai đi ra khỏi phòng, thấy Lục Duật bưng bánh bao đã được hấp lại đặt lên bàn gỗ trong sân, cười với anh: “Phó đoàn Lục, tôi về đây.”
Lục Duật gật đầu: “Cảm ơn chị dâu.”
Phùng Mai: ...
Cô ấy buồn cười vuốt vuốt tóc.
Hai người chị dâu và chú em chồng này không hổ là người một nhà, há miệng ngậm miệng đều thích nói cảm ơn, khiến cho cô ấy cũng thấy ngại ngùng.
Phùng Mai về đến nhà, hai người con trai chơi ở trong phòng, cô ấy vào nhà thấy Tống Chí Vỹ ngồi dựa vào đầu giường xem báo chí, vì thế đi tới ngồi xuống, đẩy đẩy chân anh ta: “Lão Tống, anh đoán xem chị dâu của phó đoàn Lục có ngoại hình thế nào?”
Lão Tống đang tập trung đọc nội dung báo chí, nghe thấy vậy cười gằn: “Một người có tuổi như tôi đoán người ta làm gì.”
“Vừa rồi em đi qua đó đưa cơm nên nhìn thấy, thật là xinh đẹp, trắng trẻo xinh xắn, không hề giống với người nông thôn chút nào.” Phùng Mai lại vỗ vỗ đùi Tống Chí Vỹ: “Em thấy cô ấy còn trẻ, một mình cô đơn sống tiếp cũng không phải ý hay. Anh ở trong bộ đội nhiều lưu ý một chút, thấy được tiểu tử nào tốt nhớ rõ nhắm để ý cho chị dâu phó đoàn Lục.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.