Chương 35: Đào sâm núi (3)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa đến chân núi đã nghe thấy mấy anh em Cố Vệ Quốc và Cố Vệ Đông lo lắng gọi tên bọn họ, mấy đứa trẻ vội vàng đáp lại: “Cha ơi, bọn con ở đây!”
Cố Vệ Quốc và Cố Vệ Đông nhìn thấy mấy đứa trẻ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vệ Quốc bước tới nhéo Cố Thắng Thiên: “Thằng nhóc này, con dẫn hai đứa em gái chạy đi đâu đó? Càn quấy!”
Miêu Túc Cúc và mấy chị dâu cũng đi tới, Lưu Chiêu Đệ ôm Tú Ni bật khóc, dáng vẻ Lưu Quế Chi cũng chưa hết sợ hãi ôm Phúc Bảo.
Mấy đứa trẻ buồn bực: “Không phải bọn con chỉ lên núi hái rau dại thôi à, mọi người nhìn đi, bọn con hái được nhiều như vậy nè!”
Miêu Túc Cúc nhận lấy cái rổ lật qua lật lại, quả nhiên bên trong đều là rau dại ăn ngon, còn có cả nấm tươi. Trong lòng bày ấy vui vẻ ngay lập tức, chẳng qua ngoài miệng lại nói: “Thằng nhóc thối, làm bà sợ muốn chết!”
Phúc Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết người lớn trong nhà làm sao thế nhưng mà không dám hỏi.
Đợi đến khi người lớn dẫn mấy đứa trẻ về nhà, cô bé mới chậm rãi hiểu rõ từ trong cuộc nói chuyện của mọi người.
Vốn dĩ Nhiếp Đại Sơn dẫn mấy đứa trẻ Sinh Ngân lên núi hái nấm, không biết vì sao lại đi vào sâu bên trong núi, gặp được một con sói con. May mắn bọn họ chạy trốn nhanh nên mới không xảy ra việc gì. Chẳng qua cho dù như vậy, bọn họ cũng bị dọa sợ hãi, dọc đường đi lảo đảo không biết té bao nhiêu lần, vừa đến chân núi thì miệng sùi bọt mép co quắp ngã xuống đất.
Vì chuyện này mà người nhà họ Nhiếp sợ choáng váng, vội vã chạy đến trung tâm y tế trong công xã khám.
Cố Thắng Thiên nghe thấy chuyện này thì thầm hừ một tiếng: “Đáng đời!”
Phúc Bảo lại buồn bực: “Tại sao lại có sói con? Chúng ta cũng đi qua chỗ đó, tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy!”
Tú Ni bĩu môi: “Ai biết, bọn họ xấu lắm, sói con muốn cắn bọn họ, đáng đời!”
Trong lòng Phúc Bảo lại cảm giác việc này rất không thích hợp. Cô bé nghĩ có lẽ Nhiếp Đại Sơn cũng bị dọa sợ, trong lòng hơi lo lắng, lập tức nâng cằm nhỏ ngồi ở bệ cửa đoán mồ.
Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Miêu Tú Cúc ‘a’ một tiếng: “Đây là gì thế? Tại sao lại có cái này? Đây không phải là sâm già à? Lớn như vậy á?”
Bà ấy vừa gọi thì người trong nhà đều vây lại xem.
Cố Vệ Đông nhìn thứ trong tay Miêu Tú Cúc, đột nhiên nghĩ tới: “Đây là sâm già, sâm già thật, rất đắt!”
Miêu Tú Cúc cũng nhớ ra, những năm qua có nhà lão Vương trong đại đội sản xuất đào được loại này, nghe nói bán được tám đồng. Củ này của bọn họ lớn hơn nhà lão Vương, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền?
Mọi người lập tức phấn khởi, ánh mắt sáng rực, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều không làm việc, tất cả nhìn chằm chằm vào củ sâm núi này.
“Không phải cái này là củ cải trắng à?” Cố Thắng Thiên nghiêng đầu, buồn bực nói: “Lúc ấy là Phúc Bảo tìm thấy, em ấy đào không được, bọn con phải cố hết sức mới đào được đấy.”
Nghe xong, trong lòng Miêu Tú Cúc vô cùng vui vẻ!
“Phúc Bảo ngoan, thật sự là Phúc Bảo ngoan! Mẹ đã nói là cái tên Phúc Bảo này rất tốt mà, tìm được một củ sâm núi lớn như vậy cho chúng ta!”
Mặc kệ, vừa vặn ngày mai là lúc họp chợ, nhanh chóng bán đi, nhìn xem thứ này đáng giá bao nhiêu tiền!
Ngày hôm sau, ông lão nhà họ Cố, Cố Đại Dũng cùng cậu con trai út Cố Vệ Đông dậy từ sớm, nhân lúc trời chưa sáng liền đi chợ. Cố Vệ Đông là đứa nhỏ tuổi nhất trong bốn anh em, nhưng mà anh ấy đã tốt nghiệp tiểu học, là người có văn hóa, hiểu biết nhiều, vậy nên đi chợ sẽ không sợ bị người ta lừa.
Mấy ngày nay vì sau mùa vụ nên nhiều thời gian rảnh rỗi, ngoài ruộng cũng ít việc, Miêu Tú Cúc đi đến đại đội sản xuất để nhận công việc hôm nay. Sau khi cho lợn của đại đội sản xuất ăn thì bà ấy trở về nhà sớm để nấu cơm.
Số nấm và rau dại mấy đứa nhỏ nhặt được hôm qua, một phần nhân lúc còn tươi ngon thì đem đi rửa sạch nấu ăn, còn một ít đem phơi thành nấm khô, để sau này ăn dần.
Mấy đứa lớn đi học khác trong nhà nhìn thấy, đều nói mấy đứa nhỏ hái được rất nhiều, đúng lúc hôm nay là thứ bảy, buổi chiều không cần phải đi học, một đám nhỏ gồm mười đứa hùng hùng hổ hổ cùng nhau đi lên núi hái, ngay cả Đông Ni nhỏ tuổi nhất cũng đi theo vào núi.
Gần tối trở về, lại nhặt được thêm rất nhiều, lúc này Miêu Tú Cúc đã chuẩn bị xong bữa tối, là cây tể thái trộn thêm một chút tỏi giã, sau đó còn luộc rau mùa đông cùng cây âm địa quyết. Các loại rau dại này mang đến mùi bị tươi ngon của núi rừng, đặc biệt là rễ cây âm địa quyết ăn giòn, ngon, hương vị tuyệt hảo.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy thèm chảy nước miếng, háo hức chờ ăn tối.
Vừa đến chân núi đã nghe thấy mấy anh em Cố Vệ Quốc và Cố Vệ Đông lo lắng gọi tên bọn họ, mấy đứa trẻ vội vàng đáp lại: “Cha ơi, bọn con ở đây!”
Cố Vệ Quốc và Cố Vệ Đông nhìn thấy mấy đứa trẻ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vệ Quốc bước tới nhéo Cố Thắng Thiên: “Thằng nhóc này, con dẫn hai đứa em gái chạy đi đâu đó? Càn quấy!”
Miêu Túc Cúc và mấy chị dâu cũng đi tới, Lưu Chiêu Đệ ôm Tú Ni bật khóc, dáng vẻ Lưu Quế Chi cũng chưa hết sợ hãi ôm Phúc Bảo.
Mấy đứa trẻ buồn bực: “Không phải bọn con chỉ lên núi hái rau dại thôi à, mọi người nhìn đi, bọn con hái được nhiều như vậy nè!”
Miêu Túc Cúc nhận lấy cái rổ lật qua lật lại, quả nhiên bên trong đều là rau dại ăn ngon, còn có cả nấm tươi. Trong lòng bày ấy vui vẻ ngay lập tức, chẳng qua ngoài miệng lại nói: “Thằng nhóc thối, làm bà sợ muốn chết!”
Phúc Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết người lớn trong nhà làm sao thế nhưng mà không dám hỏi.
Đợi đến khi người lớn dẫn mấy đứa trẻ về nhà, cô bé mới chậm rãi hiểu rõ từ trong cuộc nói chuyện của mọi người.
Vốn dĩ Nhiếp Đại Sơn dẫn mấy đứa trẻ Sinh Ngân lên núi hái nấm, không biết vì sao lại đi vào sâu bên trong núi, gặp được một con sói con. May mắn bọn họ chạy trốn nhanh nên mới không xảy ra việc gì. Chẳng qua cho dù như vậy, bọn họ cũng bị dọa sợ hãi, dọc đường đi lảo đảo không biết té bao nhiêu lần, vừa đến chân núi thì miệng sùi bọt mép co quắp ngã xuống đất.
Vì chuyện này mà người nhà họ Nhiếp sợ choáng váng, vội vã chạy đến trung tâm y tế trong công xã khám.
Cố Thắng Thiên nghe thấy chuyện này thì thầm hừ một tiếng: “Đáng đời!”
Phúc Bảo lại buồn bực: “Tại sao lại có sói con? Chúng ta cũng đi qua chỗ đó, tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy!”
Tú Ni bĩu môi: “Ai biết, bọn họ xấu lắm, sói con muốn cắn bọn họ, đáng đời!”
Trong lòng Phúc Bảo lại cảm giác việc này rất không thích hợp. Cô bé nghĩ có lẽ Nhiếp Đại Sơn cũng bị dọa sợ, trong lòng hơi lo lắng, lập tức nâng cằm nhỏ ngồi ở bệ cửa đoán mồ.
Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Miêu Tú Cúc ‘a’ một tiếng: “Đây là gì thế? Tại sao lại có cái này? Đây không phải là sâm già à? Lớn như vậy á?”
Bà ấy vừa gọi thì người trong nhà đều vây lại xem.
Cố Vệ Đông nhìn thứ trong tay Miêu Tú Cúc, đột nhiên nghĩ tới: “Đây là sâm già, sâm già thật, rất đắt!”
Miêu Tú Cúc cũng nhớ ra, những năm qua có nhà lão Vương trong đại đội sản xuất đào được loại này, nghe nói bán được tám đồng. Củ này của bọn họ lớn hơn nhà lão Vương, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền?
Mọi người lập tức phấn khởi, ánh mắt sáng rực, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều không làm việc, tất cả nhìn chằm chằm vào củ sâm núi này.
“Không phải cái này là củ cải trắng à?” Cố Thắng Thiên nghiêng đầu, buồn bực nói: “Lúc ấy là Phúc Bảo tìm thấy, em ấy đào không được, bọn con phải cố hết sức mới đào được đấy.”
Nghe xong, trong lòng Miêu Tú Cúc vô cùng vui vẻ!
“Phúc Bảo ngoan, thật sự là Phúc Bảo ngoan! Mẹ đã nói là cái tên Phúc Bảo này rất tốt mà, tìm được một củ sâm núi lớn như vậy cho chúng ta!”
Mặc kệ, vừa vặn ngày mai là lúc họp chợ, nhanh chóng bán đi, nhìn xem thứ này đáng giá bao nhiêu tiền!
Ngày hôm sau, ông lão nhà họ Cố, Cố Đại Dũng cùng cậu con trai út Cố Vệ Đông dậy từ sớm, nhân lúc trời chưa sáng liền đi chợ. Cố Vệ Đông là đứa nhỏ tuổi nhất trong bốn anh em, nhưng mà anh ấy đã tốt nghiệp tiểu học, là người có văn hóa, hiểu biết nhiều, vậy nên đi chợ sẽ không sợ bị người ta lừa.
Mấy ngày nay vì sau mùa vụ nên nhiều thời gian rảnh rỗi, ngoài ruộng cũng ít việc, Miêu Tú Cúc đi đến đại đội sản xuất để nhận công việc hôm nay. Sau khi cho lợn của đại đội sản xuất ăn thì bà ấy trở về nhà sớm để nấu cơm.
Số nấm và rau dại mấy đứa nhỏ nhặt được hôm qua, một phần nhân lúc còn tươi ngon thì đem đi rửa sạch nấu ăn, còn một ít đem phơi thành nấm khô, để sau này ăn dần.
Mấy đứa lớn đi học khác trong nhà nhìn thấy, đều nói mấy đứa nhỏ hái được rất nhiều, đúng lúc hôm nay là thứ bảy, buổi chiều không cần phải đi học, một đám nhỏ gồm mười đứa hùng hùng hổ hổ cùng nhau đi lên núi hái, ngay cả Đông Ni nhỏ tuổi nhất cũng đi theo vào núi.
Gần tối trở về, lại nhặt được thêm rất nhiều, lúc này Miêu Tú Cúc đã chuẩn bị xong bữa tối, là cây tể thái trộn thêm một chút tỏi giã, sau đó còn luộc rau mùa đông cùng cây âm địa quyết. Các loại rau dại này mang đến mùi bị tươi ngon của núi rừng, đặc biệt là rễ cây âm địa quyết ăn giòn, ngon, hương vị tuyệt hảo.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy thèm chảy nước miếng, háo hức chờ ăn tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.