Chương 34: Đào sâm núi (2)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tứ Ny thấy Cố Thắng Thiên cũng nói thế thì không phản đối, ba đứa trẻ tiếp tục đi vào trong núi. Thật ra cả ba đều không lớn, mấy tháng nữa Phúc Bảo mới sáu tuổi, Cố Thắng Thiên và Tú Ni cũng chỉ mới bảy tuổi. Thế nhưng đây đều là trẻ con lớn lên ở nông thôn, bình thường bọn họ đã quen thuộc ngọn núi này, chưa từng e ngại cái gì nên dám tiến vào trong.
Bọn họ đạp lên cỏ dại đi về phía trước. Lúc này con đường dần dần không dễ đi, ven đường bị cành cây của mấy gốc cây già che chắn, còn phải cẩn thận tránh bụi gai bên cạnh. Thế nhưng Cố Thắng Thiên phát hiện, càng đi vào sâu bên trong, cỏ càng xanh, thỉnh thoảng còn nhặt được quả dại.
Cố Thắng Thiến phấn khởi: “Đi, chúng ta lại đi vào trong!”
Ai ngờ đang đi tới thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, giống như có một nhóm người khác cũng lên núi.
Lúc Cố Thắng Thiên đang buồn bực thì nhánh cây bị đẩy ra, là mấy đứa trẻ nhà họ Nhiếp.
Kẻ thù gặp nhau đỏ hết cả mắt, cả hai đều không có sắc mặt tốt.
Sinh Ngân nhìn Phúc Bảo, trong lòng thầm cười khẩy.
Quả nhiên, đời này Phúc Bảo cũng muốn tới đây nhặt nấm, sau đó nó tốt số tìm được sâm núi.
May mắn bản thân đã tính toán trước.
Sinh Ngân nói nhỏ với Nhiếp Đại Sơn: “Anh, chúng ta tới đây hái nấm, tại sao bọn họ cũng tới? Có phải bọn họ cũng muốn tranh giành với chúng ta không?”
Nhiếp Đại Sơn cảm thấy cô bé nói rất có lý, cậu ta nhíu mày mất hứng nói: “Này, Cố Thắng Thiên, mày đừng có bám đít theo sau bọn tao được không?”
Cố Thắng Thiên chưa bao giờ bị nói như vậy, lập tức nổi giận muốn lao tới nhưng lại bị Tứ Ny và Phúc Bảo cản lại.
Phúc Bảo nói với Nhiếp Đại Sơn: “Mấy người muốn đi thì đi, tôi không tranh giành với mấy người.”
Nói xong, cô bé cố hết sức lôi Cố Thắng Thiên rời đi.
Nhiếp Đại Sơn nhìn Phúc Bảo, trong lòng thấy không dễ chịu.
Trước đây Phúc Bảo cũng theo cậu ta lên núi hái rau dại, mở miệng gọi anh trai, phải nói muốn ngoan ngoãn bao nhiêu là có bấy nhiêu, hiện tại đã thuộc về nhà người ta...
Đột nhiên Nhiếp Đại Sơn thấy khó chịu.
Cậu ta đã nói với mẹ đem Phúc Bảo từ nhà thím ba về nhà mình, thím ba không muốn nuôi thì nhà cậu ta nuôi. Thế nhưng mẹ cậu ta không chịu, nói Phúc Bảo là ‘đồ sao chổi’.
Hiện tại thì tốt rồi, Phúc Bảo dắt tay Cố Thắng Thiên rời đi, hoàn toàn làm lơ cậu ta.
Phúc Bảo không thèm nhìn Nhiếp Đại Sơn, lôi kéo Cố Thắng Thiên chạy phía trước, Tú Ni đi theo sau.
Tất nhiên cô bé biết rõ Nhiếp Đại Sơn rất tốt với mình, nhưng như vậy thì sao. Hiện tại cô bé là con gái nhà họ Cố, Nhiếp Đại Sơn ăn hiếp anh trai Cố Thắng Thiên của cô bé, trong lòng cô bé rất khó chịu.
Cô bé rất yêu thích ba mẹ hiện tại, anh Thắng Thiên là con trai của ba mẹ, là anh trai của cô bé. Mặc kệ ai ức hiếp anh trai, cô bé đều không thích người đó.
Mấy đứa trẻ chạy thật xa, cuối cùng há miệng thở hổn hển, ngồi xuống dưới bóng râm một gốc cây.
Lúc này bọn họ nhìn nhau, hơi ngơ ngác: “Đây là nơi nào? Hình như đi nhầm đường rồi phải không?”
Phúc Bảo cũng cảm thấy không thích hợp, chẳng qua cô bé lớn lên ở am ni cô nằm trong núi đấy.
Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không sao, chúng ta vẫn đang ở sau núi. Chúng ta đi thẳng dọc theo hướng mặt trời, chắc chắn có thể về nhà.”
Cố Thắng Thiên suy nghĩ, cảm thấy hình như rất có lý, vì thế yên tâm.
Tú Ni còn đang nhớ nhung trứng chim, bàn tay nhỏ bé cứ moi móc trong rổ, ước gì có thể nuốt sống quả trứng kia.
Phúc Bảo nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy. Cô bé muốn nhìn thử có thể tìm được thức ăn nào khác ở nơi này không.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy, cô bé nhìn thấy bên cạnh có một gốc cây. Thân của cái cây kia bị nghiêng, đúng lúc nghiêng thành hình bậc thang, nhìn rất kỳ lạ.
Mà ở dưới gốc cây có một vệt màu xanh lá.
Phúc Bảo đi qua kéo hết cỏ xung quanh lên, đào đất ra, suy nghĩ một lúc: “Anh Thắng Thiên, hai người qua đây xem thử đây là cái gì thế?”
Cố Thắng Thiên và Tú Ni đều chạy tới nghiên cứu một lúc, cho rằng đây là một cây củ cải bự không giống củ cải trắng. Ngay sau đó, mấy đứa trẻ hì hà hì hục đào củ cải trắng này lên.
“Mang về để bà nội hầm canh uống!”
Sau khi đào cây củ cải lên, Phúc Bảo bỏ nó vào trong rổ rồi đi xung quanh tìm kiếm. Đáng tiếc không tìm được cây củ cải nào như vậy nữa, chẳng qua cũng may gần đó có một ít nấm. Mấy đứa trẻ ngồi xổm hái một lúc, mãi đến khi mặt trời xuống núi, bọn họ hái đầy rổ mới về nhà.
Tứ Ny thấy Cố Thắng Thiên cũng nói thế thì không phản đối, ba đứa trẻ tiếp tục đi vào trong núi. Thật ra cả ba đều không lớn, mấy tháng nữa Phúc Bảo mới sáu tuổi, Cố Thắng Thiên và Tú Ni cũng chỉ mới bảy tuổi. Thế nhưng đây đều là trẻ con lớn lên ở nông thôn, bình thường bọn họ đã quen thuộc ngọn núi này, chưa từng e ngại cái gì nên dám tiến vào trong.
Bọn họ đạp lên cỏ dại đi về phía trước. Lúc này con đường dần dần không dễ đi, ven đường bị cành cây của mấy gốc cây già che chắn, còn phải cẩn thận tránh bụi gai bên cạnh. Thế nhưng Cố Thắng Thiên phát hiện, càng đi vào sâu bên trong, cỏ càng xanh, thỉnh thoảng còn nhặt được quả dại.
Cố Thắng Thiến phấn khởi: “Đi, chúng ta lại đi vào trong!”
Ai ngờ đang đi tới thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, giống như có một nhóm người khác cũng lên núi.
Lúc Cố Thắng Thiên đang buồn bực thì nhánh cây bị đẩy ra, là mấy đứa trẻ nhà họ Nhiếp.
Kẻ thù gặp nhau đỏ hết cả mắt, cả hai đều không có sắc mặt tốt.
Sinh Ngân nhìn Phúc Bảo, trong lòng thầm cười khẩy.
Quả nhiên, đời này Phúc Bảo cũng muốn tới đây nhặt nấm, sau đó nó tốt số tìm được sâm núi.
May mắn bản thân đã tính toán trước.
Sinh Ngân nói nhỏ với Nhiếp Đại Sơn: “Anh, chúng ta tới đây hái nấm, tại sao bọn họ cũng tới? Có phải bọn họ cũng muốn tranh giành với chúng ta không?”
Nhiếp Đại Sơn cảm thấy cô bé nói rất có lý, cậu ta nhíu mày mất hứng nói: “Này, Cố Thắng Thiên, mày đừng có bám đít theo sau bọn tao được không?”
Cố Thắng Thiên chưa bao giờ bị nói như vậy, lập tức nổi giận muốn lao tới nhưng lại bị Tứ Ny và Phúc Bảo cản lại.
Phúc Bảo nói với Nhiếp Đại Sơn: “Mấy người muốn đi thì đi, tôi không tranh giành với mấy người.”
Nói xong, cô bé cố hết sức lôi Cố Thắng Thiên rời đi.
Nhiếp Đại Sơn nhìn Phúc Bảo, trong lòng thấy không dễ chịu.
Trước đây Phúc Bảo cũng theo cậu ta lên núi hái rau dại, mở miệng gọi anh trai, phải nói muốn ngoan ngoãn bao nhiêu là có bấy nhiêu, hiện tại đã thuộc về nhà người ta...
Đột nhiên Nhiếp Đại Sơn thấy khó chịu.
Cậu ta đã nói với mẹ đem Phúc Bảo từ nhà thím ba về nhà mình, thím ba không muốn nuôi thì nhà cậu ta nuôi. Thế nhưng mẹ cậu ta không chịu, nói Phúc Bảo là ‘đồ sao chổi’.
Hiện tại thì tốt rồi, Phúc Bảo dắt tay Cố Thắng Thiên rời đi, hoàn toàn làm lơ cậu ta.
Phúc Bảo không thèm nhìn Nhiếp Đại Sơn, lôi kéo Cố Thắng Thiên chạy phía trước, Tú Ni đi theo sau.
Tất nhiên cô bé biết rõ Nhiếp Đại Sơn rất tốt với mình, nhưng như vậy thì sao. Hiện tại cô bé là con gái nhà họ Cố, Nhiếp Đại Sơn ăn hiếp anh trai Cố Thắng Thiên của cô bé, trong lòng cô bé rất khó chịu.
Cô bé rất yêu thích ba mẹ hiện tại, anh Thắng Thiên là con trai của ba mẹ, là anh trai của cô bé. Mặc kệ ai ức hiếp anh trai, cô bé đều không thích người đó.
Mấy đứa trẻ chạy thật xa, cuối cùng há miệng thở hổn hển, ngồi xuống dưới bóng râm một gốc cây.
Lúc này bọn họ nhìn nhau, hơi ngơ ngác: “Đây là nơi nào? Hình như đi nhầm đường rồi phải không?”
Phúc Bảo cũng cảm thấy không thích hợp, chẳng qua cô bé lớn lên ở am ni cô nằm trong núi đấy.
Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không sao, chúng ta vẫn đang ở sau núi. Chúng ta đi thẳng dọc theo hướng mặt trời, chắc chắn có thể về nhà.”
Cố Thắng Thiên suy nghĩ, cảm thấy hình như rất có lý, vì thế yên tâm.
Tú Ni còn đang nhớ nhung trứng chim, bàn tay nhỏ bé cứ moi móc trong rổ, ước gì có thể nuốt sống quả trứng kia.
Phúc Bảo nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy. Cô bé muốn nhìn thử có thể tìm được thức ăn nào khác ở nơi này không.
Ai ngờ vừa mới đứng dậy, cô bé nhìn thấy bên cạnh có một gốc cây. Thân của cái cây kia bị nghiêng, đúng lúc nghiêng thành hình bậc thang, nhìn rất kỳ lạ.
Mà ở dưới gốc cây có một vệt màu xanh lá.
Phúc Bảo đi qua kéo hết cỏ xung quanh lên, đào đất ra, suy nghĩ một lúc: “Anh Thắng Thiên, hai người qua đây xem thử đây là cái gì thế?”
Cố Thắng Thiên và Tú Ni đều chạy tới nghiên cứu một lúc, cho rằng đây là một cây củ cải bự không giống củ cải trắng. Ngay sau đó, mấy đứa trẻ hì hà hì hục đào củ cải trắng này lên.
“Mang về để bà nội hầm canh uống!”
Sau khi đào cây củ cải lên, Phúc Bảo bỏ nó vào trong rổ rồi đi xung quanh tìm kiếm. Đáng tiếc không tìm được cây củ cải nào như vậy nữa, chẳng qua cũng may gần đó có một ít nấm. Mấy đứa trẻ ngồi xổm hái một lúc, mãi đến khi mặt trời xuống núi, bọn họ hái đầy rổ mới về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.