Chương 38: Đào sâm núi (6)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà ngay khi người trong nhà đang thưởng thức món thịt ba chỉ thì vô tình nghe được những người trong đại đội sản xuất lải nhải, nói rằng mấy đứa nhỏ nhà họ Cố cố ý lừa nhà họ Nhiếp, lừa bọn họ đi vào trong núi sâu, hại bọn họ thiếu chút nữa bị sói con ăn thịt.
Đặc biệt là ngày hôm nay, Phúc Bảo theo các anh trai đến nhà máy xay ở đầu thôn để xay hạt cao lương, vừa lúc gặp được Sinh Ngân cùng vợ của Nhiếp Lão Tam kiểm tra vệ sinh công xã.
Khi Sinh Ngân nhìn thấy Phúc Bảo, nước mắt như sắp rơi xuống, nói: "Phúc Bảo lừa con, hóa ra là Phúc Bảo đã lừa con!"
Phúc Bảo của kiếp trước đã lừa con bé, nói ở dưới gốc cây xiêu vẹo bên cạnh tảng đá lớn sẽ đào được. Nhưng mà sau khi con bé đã tìm được tảng đá lớn kia thì lại phát hiện không có cái cây xiêu vẹo nào.
Hóa ra năm đó Phúc Bảo nhỏ như vậy đã rắp tâm lừa con bé.
Kiếp này nó lại lừa mình đến nơi đó gặp sói, bản thân nó sợ là đã lén lút đi đào cây sâm núi lâu năm đó rồi.
Nghĩ đến việc vốn cây nhân sâm núi lâu năm đáng lẽ thuộc về nhà họ Nhiếp có thể đã bị Phúc Bảo đào đi cho nhà họ Cố, trong lòng Sinh Ngân cảm thấy khó chịu. Đây phải là những ngày tháng tươi đẹp thuộc về con bé.
Lại nghĩ đến nỗi sợ hãi trong lòng khi bản thân nhìn thấy đàn sói con, lúc đó thật sự là bị dọa sợ đến mức mềm nhũn chân suýt ngã ngay ở đó!
Con bé trọng sinh mà đến, làm sao có thể rơi vào miệng sói được? Bây giờ nghĩ đến điều này khiến cho da đầu đều cảm thấy ngứa ngáy, cả đêm đều là ác mộng!
Ngay khi nhìn thấy Phúc Bảo, vợ của Nhiếp Lão Tam liền trở nên tức giận, cô ta cảm thấy mình đã chịu thiệt khi thu nhận Phúc Bảo làm con nuôi, bây giờ ngôi sao chổi Phúc Bảo này đã rời khỏi nhà họ Nhiếp, kết quả vẫn lừa con gái bảo bối của mình?
Vợ Nhiếp Lão Tam xông đến, kéo Phúc Bảo qua, khinh miệt nói: "Mày đúng là sao chổi, tao nuôi mày bốn năm lại nuôi ra kẻ thù? Mày hại con gái tao, lừa con gái tao vào trong núi sâu bị đàn sói truy đuổi, mày là con điếm bỉ ổi không có lương tâm! "
Phụ nữ nông thôn sớm đã không còn như một cô gái trẻ nữa, khi về làm vợ người ta thì dần dần trở nên đanh đá, chua ngoa, học được cách chửi người, lời nói trong miệng đều rất khó nghe. Vậy nên mắng một cô gái nhỏ là con điếm bỉ ổi thì mảy may cũng không cảm thấy có gì bất thường, mở miệng liền nói ra, sớm đã thành quen.
Cùng Phúc Bảo đi ra ngoài gồm có Cố Ngưu Đản và Cố Nguyên Thiên nhà Thẩm Hồng Anh, còn có Cố Dược Tiến, Cố Thắng Thiên con của Lưu Quế Chi, mấy đứa con trai lớn nhất đều đã mười một hoặc mười hai tuổi rồi, vậy nên đương nhiên hiểu được ý nghĩa từ ‘‘con điến bỉ ổi’’ này.
Mấy cậu bé nhỏ bình thường chẳng có gì mới lạ, thú vị, bây giờ lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy nên rất yêu thích. Đều cảm thấy cô em gái này vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, còn tốt hơn so với Bảo Ni, Tú Ni và Đông Ni nên cực kỳ nuông chiều, ngay cả đến việc đi xay hạt cao lương cũng muốn dẫn tiểu Phúc Bảo cùng đi.
Bây giờ lại nghe thấy vợ Nhiếp Lão Tam mắng chửi cô bé như vậy liền ngay lập tức cảm thấy tức giận.
Cố Ngưu Đản chạy thẳng tới, nói với vợ Nhiếp Lão Tam: "Cô mắng cái gì? Cô đang mắng cái gì? Mắng thêm một tiếng nữa cho tôi nghe thử? Ông đây sẽ ngay lập tức đánh chết cô!"
Trẻ con nông thôn vốn đã nghe quen những lời mắng chửi, bây giờ lại nổi cơn tam bành như vậy, đừng xem thường, chúng cũng có thể quát lớn ông đây đánh chết cô.
Thẩm Hồng Anh là kiểu người nóng tính, có chuyện gì cũng phải làm ầm lên. Điểm này Cố Ngưu Đản rất giống mẹ mình, chạm vào là nổ. Vậy nên giờ nghe vợ Nhiếp Lão Tam mắng Phúc Bảo khó nghe như vậy thì lập tức muốn xông lên đánh nhau với đối phương.
Vợ Nhiếp Lão Tam thấy một tên nhóc choai choai lại còn định xông lên gây sự với mình thì cơn giận của ùn ùn dâng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Cố Ngưu Đản mà chửi. Càng nói càng tục, không trùng lặp không nghỉ lấy hơi: "Mày đánh thử đi tao xem nào! Mày dám động vào một ngón tay của tao thì tao nằm luôn trước cửa nhà mày. Tao ăn uống đái ỉa trước cửa nhà mày, cho nhà mày chăm sóc tao về già! Tao phải làm mày gớm chết!"
Tuy rằng Cố Ngưu Đản gan dạ, nhưng dù gì cũng là thiếu niên còn đang đến trường, nghe chửi thì đứng đờ ra không động đậy.
Mấy tên nhóc bên cạnh cũng luống cuống không biết làm thế nào? Còn đánh không?
Ngay sau đó, Miêu Tú Cúc đi tới.
Mà ngay khi người trong nhà đang thưởng thức món thịt ba chỉ thì vô tình nghe được những người trong đại đội sản xuất lải nhải, nói rằng mấy đứa nhỏ nhà họ Cố cố ý lừa nhà họ Nhiếp, lừa bọn họ đi vào trong núi sâu, hại bọn họ thiếu chút nữa bị sói con ăn thịt.
Đặc biệt là ngày hôm nay, Phúc Bảo theo các anh trai đến nhà máy xay ở đầu thôn để xay hạt cao lương, vừa lúc gặp được Sinh Ngân cùng vợ của Nhiếp Lão Tam kiểm tra vệ sinh công xã.
Khi Sinh Ngân nhìn thấy Phúc Bảo, nước mắt như sắp rơi xuống, nói: "Phúc Bảo lừa con, hóa ra là Phúc Bảo đã lừa con!"
Phúc Bảo của kiếp trước đã lừa con bé, nói ở dưới gốc cây xiêu vẹo bên cạnh tảng đá lớn sẽ đào được. Nhưng mà sau khi con bé đã tìm được tảng đá lớn kia thì lại phát hiện không có cái cây xiêu vẹo nào.
Hóa ra năm đó Phúc Bảo nhỏ như vậy đã rắp tâm lừa con bé.
Kiếp này nó lại lừa mình đến nơi đó gặp sói, bản thân nó sợ là đã lén lút đi đào cây sâm núi lâu năm đó rồi.
Nghĩ đến việc vốn cây nhân sâm núi lâu năm đáng lẽ thuộc về nhà họ Nhiếp có thể đã bị Phúc Bảo đào đi cho nhà họ Cố, trong lòng Sinh Ngân cảm thấy khó chịu. Đây phải là những ngày tháng tươi đẹp thuộc về con bé.
Lại nghĩ đến nỗi sợ hãi trong lòng khi bản thân nhìn thấy đàn sói con, lúc đó thật sự là bị dọa sợ đến mức mềm nhũn chân suýt ngã ngay ở đó!
Con bé trọng sinh mà đến, làm sao có thể rơi vào miệng sói được? Bây giờ nghĩ đến điều này khiến cho da đầu đều cảm thấy ngứa ngáy, cả đêm đều là ác mộng!
Ngay khi nhìn thấy Phúc Bảo, vợ của Nhiếp Lão Tam liền trở nên tức giận, cô ta cảm thấy mình đã chịu thiệt khi thu nhận Phúc Bảo làm con nuôi, bây giờ ngôi sao chổi Phúc Bảo này đã rời khỏi nhà họ Nhiếp, kết quả vẫn lừa con gái bảo bối của mình?
Vợ Nhiếp Lão Tam xông đến, kéo Phúc Bảo qua, khinh miệt nói: "Mày đúng là sao chổi, tao nuôi mày bốn năm lại nuôi ra kẻ thù? Mày hại con gái tao, lừa con gái tao vào trong núi sâu bị đàn sói truy đuổi, mày là con điếm bỉ ổi không có lương tâm! "
Phụ nữ nông thôn sớm đã không còn như một cô gái trẻ nữa, khi về làm vợ người ta thì dần dần trở nên đanh đá, chua ngoa, học được cách chửi người, lời nói trong miệng đều rất khó nghe. Vậy nên mắng một cô gái nhỏ là con điếm bỉ ổi thì mảy may cũng không cảm thấy có gì bất thường, mở miệng liền nói ra, sớm đã thành quen.
Cùng Phúc Bảo đi ra ngoài gồm có Cố Ngưu Đản và Cố Nguyên Thiên nhà Thẩm Hồng Anh, còn có Cố Dược Tiến, Cố Thắng Thiên con của Lưu Quế Chi, mấy đứa con trai lớn nhất đều đã mười một hoặc mười hai tuổi rồi, vậy nên đương nhiên hiểu được ý nghĩa từ ‘‘con điến bỉ ổi’’ này.
Mấy cậu bé nhỏ bình thường chẳng có gì mới lạ, thú vị, bây giờ lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy nên rất yêu thích. Đều cảm thấy cô em gái này vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, còn tốt hơn so với Bảo Ni, Tú Ni và Đông Ni nên cực kỳ nuông chiều, ngay cả đến việc đi xay hạt cao lương cũng muốn dẫn tiểu Phúc Bảo cùng đi.
Bây giờ lại nghe thấy vợ Nhiếp Lão Tam mắng chửi cô bé như vậy liền ngay lập tức cảm thấy tức giận.
Cố Ngưu Đản chạy thẳng tới, nói với vợ Nhiếp Lão Tam: "Cô mắng cái gì? Cô đang mắng cái gì? Mắng thêm một tiếng nữa cho tôi nghe thử? Ông đây sẽ ngay lập tức đánh chết cô!"
Trẻ con nông thôn vốn đã nghe quen những lời mắng chửi, bây giờ lại nổi cơn tam bành như vậy, đừng xem thường, chúng cũng có thể quát lớn ông đây đánh chết cô.
Thẩm Hồng Anh là kiểu người nóng tính, có chuyện gì cũng phải làm ầm lên. Điểm này Cố Ngưu Đản rất giống mẹ mình, chạm vào là nổ. Vậy nên giờ nghe vợ Nhiếp Lão Tam mắng Phúc Bảo khó nghe như vậy thì lập tức muốn xông lên đánh nhau với đối phương.
Vợ Nhiếp Lão Tam thấy một tên nhóc choai choai lại còn định xông lên gây sự với mình thì cơn giận của ùn ùn dâng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Cố Ngưu Đản mà chửi. Càng nói càng tục, không trùng lặp không nghỉ lấy hơi: "Mày đánh thử đi tao xem nào! Mày dám động vào một ngón tay của tao thì tao nằm luôn trước cửa nhà mày. Tao ăn uống đái ỉa trước cửa nhà mày, cho nhà mày chăm sóc tao về già! Tao phải làm mày gớm chết!"
Tuy rằng Cố Ngưu Đản gan dạ, nhưng dù gì cũng là thiếu niên còn đang đến trường, nghe chửi thì đứng đờ ra không động đậy.
Mấy tên nhóc bên cạnh cũng luống cuống không biết làm thế nào? Còn đánh không?
Ngay sau đó, Miêu Tú Cúc đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.