Chương 39: Đào sâm núi (7)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Miêu Tú Cúc đến là để xem bột mì nghiền thế nào rồi, ai biết đúng lúc bắt gặp vợ Nhiếp Lão Tam nắm Sinh Kim, Sinh Ngân đứng ở kia mắng chửi mấy nhóc nhà mình.
Đám ngốc này, học nhiều choáng đầu rồi, làm sao biết bị mắng chửi thô tục như vậy phải làm thế nào, chỉ có thể đứng dại ra tại chỗ.
Miêu Tú Cúc nhìn mà căm tức, vừa đau lòng cháu trai cục cưng nhà mình, vừa đau lòng Tiểu Phúc Bảo mang đến tài vận cho nhà mình!
Miêu Tú Cúc lập tức xông lên: "Con điên này! Mày mắng ai đấy hả? Lớn tuổi không biết xấu hổ còn có mặt đứng đây mắng bọn trẻ con à? Có giỏi thì tìm người lớn đây này! Trẻ con nhà người ta đang tuổi đi học mà mày đứng đây chửi hả?"
Miêu Tú Cúc đánh đá cực kỳ, lúc còn trẻ cũng là người giỏi cãi cọ nhất. Muốn nói lý bà ấy có thể cho mấy người một sọt lý lẽ, muốn chửi nhau bà ấy có thể chửi thẳng tới trưa cũng không trùng lặp, muốn đánh nhau bà ấy nắm tóc cấu eo, trước nay chưa thua ai bao giờ.
Người xung quanh nhanh chóng vây lại xem náo nhiệt.
Vợ Nhiếp Lão Tam vừa thấy Miêu Tú Cúc đến thì chột dạ, nhưng ngẫm lại hai đứa nhỏ song sinh nhà mình chịu ấm ức thì phẫn hận vô cùng: "Mấy thằng nhóc thối nát nhà bà lừa Sinh Kim, Sinh Ngân nhà chúng tôi lên núi để làm mồi cho sói. Con cháu nhà bà lòng lang dạ sói, không biết xấu hổ, thiếu đạo đức đến..."
Cố Thắng Thiên bên cạnh chợt lớn tiếng gào lên: "Không phải! Chúng cháu lên núi hái rau dại, gặp mấy người Nhiếp Đại Sơn. Bọn nó đánh chúng cháu, bọn nó không cho chúng cháu hái rau dại trên núi, còn đuổi chúng cháu ra ngoài!"
Ban đầu Phúc Bảo thấy vợ Nhiếp Lão Tam đã bị dọa sợ choáng váng rồi.
Trước kia cô bé luôn bị vợ Nhiếp Lão Tam đánh chửi, vậy nên đến giờ thấy người này liền sợ run cả người. Sau đó lại nghe bà ta mắng chửi thô tục thì khó chịu không thôi.
Ngay khi cô bé không biết nên làm sao thì Miêu Tú Cúc xuất hiện.
Cô bé vừa thấy Miêu Tú Cúc liền an tâm hẳn.
Cô bé là cháu gái nhà họ Cố, không còn là con gái vợ Nhiếp Lão Tam nữa, không cần lại mặc kệ vợ Nhiếp Lão Tam mắng mình.
Phúc Bảo nghe được Cố Thắng Thiên nói xong vội vàng khẳng định: "Đúng ạ. Anh Thắng Thiên bị các anh ấy đánh. Các anh ấy không cho chúng cháu lên núi hái rau dại, còn đuổi chúng cháu ra ngoài!"
Cố Thắng Thiên và Phúc Bảo còn rất nhỏ, giọng nói non nớt mềm mại làm người xung quanh đều tin. Trẻ con nhỏ tuổi như vậy sao có thể nói dối.
Vì thế, có người còn quay sang cười nhạo: "Vợ Nhiếp Lão Tam, bọn trẻ còn bé như vậy sao có thể biết có sói chứ?"
Những người khác cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đấy. Chính mình gặp xui xẻo cũng đừng đổ lên đầu người khác. Cô có ý gì thế? Bản thân lên núi gặp sói còn trách người khác đấy à? Chẳng lẽ sói trong núi còn nghe lời nhà họ Cố chắc?"
Trong thời gian ngắn, người người châm chọc khiêu khích, cũng có người nhân cơ hội trêu ghẹo.
Mặt vợ Nhiếp Lão Tam đỏ tới mang tai, lại vẫn kiên trì gào lên: "Chẳng lẽ Sinh Ngân nhà tôi nói dối hay sao! Đều tại bà, tại nhà bà hại con tôi, chính là..."
Cô ta chợt nhớ tới Phúc Bảo, bỗng nhiên như hiểu ra, oán hận chỉ vào mặt Phúc Bảo mắng: "Đồ sao chổi nhà mày! Con quỷ xui xẻo này! Đã cút khỏi nhà tao rồi còn định hại Sinh Ngân nhà tao à? Sao mày ác thế?"
Miêu Tú Cúc nghe xong thì tức điên bước tới, vung tay hất vợ Nhiếp Lão Tam xuống đất: "Có biết xấu hổ không hả? Có biết ngượng không? Dám mắng cháu gái bà à?"
Miêu Tú Cúc lần này tức giận thật sự, dù vợ Nhiếp Lão Tam không mắng nữa bà cũng không buông tha cho cô ta.
Hai người phụ nữ xông vào đánh nhau. Miêu Tú Cúc ấn vợ Nhiếp Lão Tam xuống đất mà đánh, Ngân Sinh đứng cạnh tức giận, nhào lên muốn đá Miêu Tú Cúc.
Mà mấy đứa cháu trai của Miêu Tú Cúc đâu phải ngồi không, đều xông lên kéo Sinh Ngân ra một bên, quăng cho con bé ngã mông nở hoa.
Mông Sinh Ngân rất đau, nhíu chặt mày lại.
Phúc Bảo nhìn về phía đôi mày nhăn chặt của Sinh Ngân.
Cô bé luôn cảm thấy Sinh Ngân cũng không phải một đứa trẻ đơn thuần. Có lẽ tình huống giống với cô bé, vậy nên giờ cô bé nhìn chằm chằm Sinh Ngân quan sát.
Sinh Ngân vừa khóc vừa nhìn về phía Phúc Bảo, kết quả đúng lúc bốn mắt chạm nhau.
Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt Phúc Bảo, Sinh Ngân chợt rùng mình.
Liệu có phải Phúc Bảo không còn là Phúc Bảo của đời trước nữa rồi không, bằng không sao nó nhiều tâm tư như vậy được?
Sinh Ngân nhanh chóng nhớ lại mình mượn dùng thân phận trẻ con hãm hại Phúc Bảo rất nhiều lần. Nhưng trông không giống chứ. Nó vẫn cứ ngu ngơ như vậy, còn không phòng bị mình. Nếu không mình đã không thành công nhiều lần như thế rồi.
Miêu Tú Cúc đến là để xem bột mì nghiền thế nào rồi, ai biết đúng lúc bắt gặp vợ Nhiếp Lão Tam nắm Sinh Kim, Sinh Ngân đứng ở kia mắng chửi mấy nhóc nhà mình.
Đám ngốc này, học nhiều choáng đầu rồi, làm sao biết bị mắng chửi thô tục như vậy phải làm thế nào, chỉ có thể đứng dại ra tại chỗ.
Miêu Tú Cúc nhìn mà căm tức, vừa đau lòng cháu trai cục cưng nhà mình, vừa đau lòng Tiểu Phúc Bảo mang đến tài vận cho nhà mình!
Miêu Tú Cúc lập tức xông lên: "Con điên này! Mày mắng ai đấy hả? Lớn tuổi không biết xấu hổ còn có mặt đứng đây mắng bọn trẻ con à? Có giỏi thì tìm người lớn đây này! Trẻ con nhà người ta đang tuổi đi học mà mày đứng đây chửi hả?"
Miêu Tú Cúc đánh đá cực kỳ, lúc còn trẻ cũng là người giỏi cãi cọ nhất. Muốn nói lý bà ấy có thể cho mấy người một sọt lý lẽ, muốn chửi nhau bà ấy có thể chửi thẳng tới trưa cũng không trùng lặp, muốn đánh nhau bà ấy nắm tóc cấu eo, trước nay chưa thua ai bao giờ.
Người xung quanh nhanh chóng vây lại xem náo nhiệt.
Vợ Nhiếp Lão Tam vừa thấy Miêu Tú Cúc đến thì chột dạ, nhưng ngẫm lại hai đứa nhỏ song sinh nhà mình chịu ấm ức thì phẫn hận vô cùng: "Mấy thằng nhóc thối nát nhà bà lừa Sinh Kim, Sinh Ngân nhà chúng tôi lên núi để làm mồi cho sói. Con cháu nhà bà lòng lang dạ sói, không biết xấu hổ, thiếu đạo đức đến..."
Cố Thắng Thiên bên cạnh chợt lớn tiếng gào lên: "Không phải! Chúng cháu lên núi hái rau dại, gặp mấy người Nhiếp Đại Sơn. Bọn nó đánh chúng cháu, bọn nó không cho chúng cháu hái rau dại trên núi, còn đuổi chúng cháu ra ngoài!"
Ban đầu Phúc Bảo thấy vợ Nhiếp Lão Tam đã bị dọa sợ choáng váng rồi.
Trước kia cô bé luôn bị vợ Nhiếp Lão Tam đánh chửi, vậy nên đến giờ thấy người này liền sợ run cả người. Sau đó lại nghe bà ta mắng chửi thô tục thì khó chịu không thôi.
Ngay khi cô bé không biết nên làm sao thì Miêu Tú Cúc xuất hiện.
Cô bé vừa thấy Miêu Tú Cúc liền an tâm hẳn.
Cô bé là cháu gái nhà họ Cố, không còn là con gái vợ Nhiếp Lão Tam nữa, không cần lại mặc kệ vợ Nhiếp Lão Tam mắng mình.
Phúc Bảo nghe được Cố Thắng Thiên nói xong vội vàng khẳng định: "Đúng ạ. Anh Thắng Thiên bị các anh ấy đánh. Các anh ấy không cho chúng cháu lên núi hái rau dại, còn đuổi chúng cháu ra ngoài!"
Cố Thắng Thiên và Phúc Bảo còn rất nhỏ, giọng nói non nớt mềm mại làm người xung quanh đều tin. Trẻ con nhỏ tuổi như vậy sao có thể nói dối.
Vì thế, có người còn quay sang cười nhạo: "Vợ Nhiếp Lão Tam, bọn trẻ còn bé như vậy sao có thể biết có sói chứ?"
Những người khác cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đấy. Chính mình gặp xui xẻo cũng đừng đổ lên đầu người khác. Cô có ý gì thế? Bản thân lên núi gặp sói còn trách người khác đấy à? Chẳng lẽ sói trong núi còn nghe lời nhà họ Cố chắc?"
Trong thời gian ngắn, người người châm chọc khiêu khích, cũng có người nhân cơ hội trêu ghẹo.
Mặt vợ Nhiếp Lão Tam đỏ tới mang tai, lại vẫn kiên trì gào lên: "Chẳng lẽ Sinh Ngân nhà tôi nói dối hay sao! Đều tại bà, tại nhà bà hại con tôi, chính là..."
Cô ta chợt nhớ tới Phúc Bảo, bỗng nhiên như hiểu ra, oán hận chỉ vào mặt Phúc Bảo mắng: "Đồ sao chổi nhà mày! Con quỷ xui xẻo này! Đã cút khỏi nhà tao rồi còn định hại Sinh Ngân nhà tao à? Sao mày ác thế?"
Miêu Tú Cúc nghe xong thì tức điên bước tới, vung tay hất vợ Nhiếp Lão Tam xuống đất: "Có biết xấu hổ không hả? Có biết ngượng không? Dám mắng cháu gái bà à?"
Miêu Tú Cúc lần này tức giận thật sự, dù vợ Nhiếp Lão Tam không mắng nữa bà cũng không buông tha cho cô ta.
Hai người phụ nữ xông vào đánh nhau. Miêu Tú Cúc ấn vợ Nhiếp Lão Tam xuống đất mà đánh, Ngân Sinh đứng cạnh tức giận, nhào lên muốn đá Miêu Tú Cúc.
Mà mấy đứa cháu trai của Miêu Tú Cúc đâu phải ngồi không, đều xông lên kéo Sinh Ngân ra một bên, quăng cho con bé ngã mông nở hoa.
Mông Sinh Ngân rất đau, nhíu chặt mày lại.
Phúc Bảo nhìn về phía đôi mày nhăn chặt của Sinh Ngân.
Cô bé luôn cảm thấy Sinh Ngân cũng không phải một đứa trẻ đơn thuần. Có lẽ tình huống giống với cô bé, vậy nên giờ cô bé nhìn chằm chằm Sinh Ngân quan sát.
Sinh Ngân vừa khóc vừa nhìn về phía Phúc Bảo, kết quả đúng lúc bốn mắt chạm nhau.
Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt Phúc Bảo, Sinh Ngân chợt rùng mình.
Liệu có phải Phúc Bảo không còn là Phúc Bảo của đời trước nữa rồi không, bằng không sao nó nhiều tâm tư như vậy được?
Sinh Ngân nhanh chóng nhớ lại mình mượn dùng thân phận trẻ con hãm hại Phúc Bảo rất nhiều lần. Nhưng trông không giống chứ. Nó vẫn cứ ngu ngơ như vậy, còn không phòng bị mình. Nếu không mình đã không thành công nhiều lần như thế rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.