Chương 40: Đào sâm núi (8)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sinh Ngân còn đang nghĩ tiếp thì vợ Nhiếp Lão Tam đã như nổi điên nhào lên muốn đánh Miêu Tú Cúc. Nhưng cô ta nhấc chân nhanh quá nên không nhìn kỹ, đụng phải Sinh Ngân làm con bé ngã chổng vó.
"Oa..." Cho dù trong lòng Sinh Ngân có bao nhiêu mưu ma chước quỷ thì cơ thể vẫn là một đứa bé mà thôi. Không nhịn được mà khóc òa lên.
Trận đánh nhau này kết thúc ở hình ảnh vợ Nhiếp Lão Tam nước mắt nước mũi giàn dụa ôm Sinh Ngân nhà mình thoái nhượng. Người xung quanh đều chỉ trích cô ta vô lý, nói cô ta mắng chửi con nhà người ta là không đúng. Về phần Sinh Ngân nhà cô ta bị ngã... cũng là do chính cô ta đụng phải con bé cơ mà.
Nhưng Miêu Tú Cúc còn đang hừng hực lửa giận đây, đâu dễ dàng buông tha như vậy. Bà đuổi thẳng tới cửa nhà vợ Nhiếp Lão Tam, chửi cho vợ Nhiếp Lão Tam máu chó đầy đầu, mắng cô ta lớn như thế còn không biết xấu hổ bắt nạt trẻ con. Mắng cô ta không biết dạy dỗ, để con mình đánh con nhà người ta còn không chịu khuyên can. Mắng cô ta dạy cho một bé gái vài tuổi nói chữ đĩ - điếm. Dù sao bên mình chiếm lý, vừa nói lý vừa chửi, mắng một hồi làm người vây xem xung quanh đều cảm thấy vợ Nhiếp Lão Tam đúng là không biết xấu hổ.
Cuối cùng Nhiếp Lão Tam đành phải đi ra, nói vợ mình không hiểu chuyện và vân vân, miễn cưỡng khuyên Miêu Tú Cúc đi về.
Miêu Tú Cúc đứng trước mặt toàn thể người trong đại đội sản xuất nói: "Sau này ai dám nói cháu gái Phúc Bảo nhà tôi là sao chổi thì tôi không tha đâu đấy! Tôi mắng chết thì thôi!"
Nhìn khí thế hung hăng của bà, mọi người đều vội gật đầu: "Đúng đấy, Phúc Bảo xinh xắn thế này, sao lại là sao chổi được chứ!"
Vợ Nhiếp Lão Tam bị ngăn sau cửa nhà, còn bị mắng thành như vậy thì tức đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể xông ra đánh với Miêu Tú Cúc thêm một trận. Đáng tiếc bị chồng ngăn cản, nghẹn tức nuốt không trôi, uất ức đến mức rơi nước mắt, ở trong nhà đánh gà mắng chó, liên mồm mắng sao chổi.
Lúc này, Trưởng đại đội sản xuất Trần Hữu Phúc đến. Vốn Trần Hữu Phúc đến là để khuyên can, mà chạy tới mới phát hiện tan cuộc mất rồi.
Anh ta nghe được vợ Nhiếp Lão Tam nói thì nghiêm mặt: "Không được lan truyền mê tín phong kiến, trên đời này làm gì có sao chổi cái gì. Sau này đừng có nói mấy lời như thế nữa!"
Ngay cả Trưởng đại đội sản xuất đều nói thế rồi, vợ Nhiếp Lão Tam càng không biết giấu mặt đi đâu, suýt thì nghiến nát cả răng.
Miêu Tú Cúc đại thắng mà về, đáy lòng sung sướng, toàn thân khoan khoái, đến tối còn ăn nhiều thêm một chiếc bánh ngô cao lương.
Từ sau chuyện với vợ Nhiếp Lão Tam hôm ấy, Miêu Tú Cúc càng ngày càng yêu thương Phúc Bảo.
Lúc trước vì chuyện thỏ hoang và nhân sâm lâu năm kia mà bà đã cảm thấy Phúc Bảo không phải sao chổi mà là phúc tinh. Thậm chí bà còn cảm thấy ý trời tại nơi sâu thẳm bên trong. Lúc ấy Lưu Quế Chi bắt được tờ giấy mang chữ 'Phúc' kia cũng không phải không may mắn, mà là phúc lộc.
Bà nghĩ vậy trong lòng, bên ngoài lại không nói, chỉ âm thầm quyết định sau này đối xử với Phúc Bảo tốt một chút.
Nhưng lần này vợ Nhiếp Lão Tam mắng Phúc Bảo như vậy làm bà bắt đầu đau lòng cô bé. Đứa bé nhỏ như vậy, đáng thương như vậy. Bị Nhiếp Lão Tam nuôi từ bé không được ăn tốt mặc tốt còn bị sai sử làm việc cả ngày, đúng là quá đáng thương. Vợ Nhiếp Lão Tam cũng đủ xằng bậy, mỗi ngày mắng chửi một đứa trẻ con như thế, may mà Phúc Bảo không học xấu, vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Bà xót Phúc Bảo, hận không thể lại yêu thương bé hơn một chút. Nhưng trong nhà rất nhiều trẻ con, bà cũng không thể cưng chiều bé quá rõ ràng được. Chỉ là tình cờ có cái gì ăn ngon thì trộm cho Phúc Bảo ăn một ngụm mà thôi.
Phúc Bảo cũng chậm rãi cảm giác được, đáy lòng ngày càng thích bà nội mình, cảm thấy bà thật lòng coi mình như cháu gái, cảm thấy bản thân thật sự là người nhà họ Cố.
Không ai trong nhà họ Cố mắng chửi cô bé, cũng sẽ không đuổi cô bé đi.
Lòng Phúc Bảo dần an ổn.
Từng ngày cứ vậy mà trôi qua, vào đông, trời lạnh xuống, khu vực đại đội sản xuất Bình Khê có tuyết rơi. Tuyết lớn che khuất đường của cả đại đội sản xuất Bình Khê và các đại đội sản xuất xung quanh. Vì vậy mỗi đại đội đều sẽ tổ chức người đi dọn dẹp tuyết, mở rộng đường đi.
Mỗi nhà đều cần đưa ra một lao động dọn tuyết mở đường, lao động này có thể tính hai điểm công.
Lúc Trần Hữu Phúc đến nhà họ Cố, Miêu Tú Cúc tính toán một hồi, định để Lưu Quế Chi đi dọn tuyết. Bây giờ việc làm trong đại đội sản xuất rất ít, đàn ông và phụ nữ trong nhà đều vội vàng đan chiếu làm mua bán, còn cần mang lên chợ bán.
Sinh Ngân còn đang nghĩ tiếp thì vợ Nhiếp Lão Tam đã như nổi điên nhào lên muốn đánh Miêu Tú Cúc. Nhưng cô ta nhấc chân nhanh quá nên không nhìn kỹ, đụng phải Sinh Ngân làm con bé ngã chổng vó.
"Oa..." Cho dù trong lòng Sinh Ngân có bao nhiêu mưu ma chước quỷ thì cơ thể vẫn là một đứa bé mà thôi. Không nhịn được mà khóc òa lên.
Trận đánh nhau này kết thúc ở hình ảnh vợ Nhiếp Lão Tam nước mắt nước mũi giàn dụa ôm Sinh Ngân nhà mình thoái nhượng. Người xung quanh đều chỉ trích cô ta vô lý, nói cô ta mắng chửi con nhà người ta là không đúng. Về phần Sinh Ngân nhà cô ta bị ngã... cũng là do chính cô ta đụng phải con bé cơ mà.
Nhưng Miêu Tú Cúc còn đang hừng hực lửa giận đây, đâu dễ dàng buông tha như vậy. Bà đuổi thẳng tới cửa nhà vợ Nhiếp Lão Tam, chửi cho vợ Nhiếp Lão Tam máu chó đầy đầu, mắng cô ta lớn như thế còn không biết xấu hổ bắt nạt trẻ con. Mắng cô ta không biết dạy dỗ, để con mình đánh con nhà người ta còn không chịu khuyên can. Mắng cô ta dạy cho một bé gái vài tuổi nói chữ đĩ - điếm. Dù sao bên mình chiếm lý, vừa nói lý vừa chửi, mắng một hồi làm người vây xem xung quanh đều cảm thấy vợ Nhiếp Lão Tam đúng là không biết xấu hổ.
Cuối cùng Nhiếp Lão Tam đành phải đi ra, nói vợ mình không hiểu chuyện và vân vân, miễn cưỡng khuyên Miêu Tú Cúc đi về.
Miêu Tú Cúc đứng trước mặt toàn thể người trong đại đội sản xuất nói: "Sau này ai dám nói cháu gái Phúc Bảo nhà tôi là sao chổi thì tôi không tha đâu đấy! Tôi mắng chết thì thôi!"
Nhìn khí thế hung hăng của bà, mọi người đều vội gật đầu: "Đúng đấy, Phúc Bảo xinh xắn thế này, sao lại là sao chổi được chứ!"
Vợ Nhiếp Lão Tam bị ngăn sau cửa nhà, còn bị mắng thành như vậy thì tức đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể xông ra đánh với Miêu Tú Cúc thêm một trận. Đáng tiếc bị chồng ngăn cản, nghẹn tức nuốt không trôi, uất ức đến mức rơi nước mắt, ở trong nhà đánh gà mắng chó, liên mồm mắng sao chổi.
Lúc này, Trưởng đại đội sản xuất Trần Hữu Phúc đến. Vốn Trần Hữu Phúc đến là để khuyên can, mà chạy tới mới phát hiện tan cuộc mất rồi.
Anh ta nghe được vợ Nhiếp Lão Tam nói thì nghiêm mặt: "Không được lan truyền mê tín phong kiến, trên đời này làm gì có sao chổi cái gì. Sau này đừng có nói mấy lời như thế nữa!"
Ngay cả Trưởng đại đội sản xuất đều nói thế rồi, vợ Nhiếp Lão Tam càng không biết giấu mặt đi đâu, suýt thì nghiến nát cả răng.
Miêu Tú Cúc đại thắng mà về, đáy lòng sung sướng, toàn thân khoan khoái, đến tối còn ăn nhiều thêm một chiếc bánh ngô cao lương.
Từ sau chuyện với vợ Nhiếp Lão Tam hôm ấy, Miêu Tú Cúc càng ngày càng yêu thương Phúc Bảo.
Lúc trước vì chuyện thỏ hoang và nhân sâm lâu năm kia mà bà đã cảm thấy Phúc Bảo không phải sao chổi mà là phúc tinh. Thậm chí bà còn cảm thấy ý trời tại nơi sâu thẳm bên trong. Lúc ấy Lưu Quế Chi bắt được tờ giấy mang chữ 'Phúc' kia cũng không phải không may mắn, mà là phúc lộc.
Bà nghĩ vậy trong lòng, bên ngoài lại không nói, chỉ âm thầm quyết định sau này đối xử với Phúc Bảo tốt một chút.
Nhưng lần này vợ Nhiếp Lão Tam mắng Phúc Bảo như vậy làm bà bắt đầu đau lòng cô bé. Đứa bé nhỏ như vậy, đáng thương như vậy. Bị Nhiếp Lão Tam nuôi từ bé không được ăn tốt mặc tốt còn bị sai sử làm việc cả ngày, đúng là quá đáng thương. Vợ Nhiếp Lão Tam cũng đủ xằng bậy, mỗi ngày mắng chửi một đứa trẻ con như thế, may mà Phúc Bảo không học xấu, vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Bà xót Phúc Bảo, hận không thể lại yêu thương bé hơn một chút. Nhưng trong nhà rất nhiều trẻ con, bà cũng không thể cưng chiều bé quá rõ ràng được. Chỉ là tình cờ có cái gì ăn ngon thì trộm cho Phúc Bảo ăn một ngụm mà thôi.
Phúc Bảo cũng chậm rãi cảm giác được, đáy lòng ngày càng thích bà nội mình, cảm thấy bà thật lòng coi mình như cháu gái, cảm thấy bản thân thật sự là người nhà họ Cố.
Không ai trong nhà họ Cố mắng chửi cô bé, cũng sẽ không đuổi cô bé đi.
Lòng Phúc Bảo dần an ổn.
Từng ngày cứ vậy mà trôi qua, vào đông, trời lạnh xuống, khu vực đại đội sản xuất Bình Khê có tuyết rơi. Tuyết lớn che khuất đường của cả đại đội sản xuất Bình Khê và các đại đội sản xuất xung quanh. Vì vậy mỗi đại đội đều sẽ tổ chức người đi dọn dẹp tuyết, mở rộng đường đi.
Mỗi nhà đều cần đưa ra một lao động dọn tuyết mở đường, lao động này có thể tính hai điểm công.
Lúc Trần Hữu Phúc đến nhà họ Cố, Miêu Tú Cúc tính toán một hồi, định để Lưu Quế Chi đi dọn tuyết. Bây giờ việc làm trong đại đội sản xuất rất ít, đàn ông và phụ nữ trong nhà đều vội vàng đan chiếu làm mua bán, còn cần mang lên chợ bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.