Chương 32: Sinh Ngân (2)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một nửa khuôn mặt của Cố Thắng Thiên dính đầy bùn đất. Cậu xắn tay áo chỉ vào mấy anh em nhà họ Nhiếp, nghiến răng nghiến lợi hét: “Tụi mày cứ đợi đó! Tụi mày đợi đó!”
Nhiếp Đại Tráng và Nhiếp Đại Ngưu muốn đánh nữa nhưng bị Nhiếp Đại Sơn ngăn lại.
Nhiếp Đại Sơn ra vẻ bề trên nói: “Nhà họ Nhiếp tụi tao cũng không ỷ mạnh hiếp yếu. Hôm nay xem như là nể mặt Phúc Bảo mà tha cho mày!”
Cố Thắng Thiên nhổ nước bọt: “Không ỷ mạnh hiếp yếu à, không biết xấu hổ thì có!”
Tú Ni là con gái nên nhát gan, vội chạy đến túm chặt Cố Thắng Thiên: “Anh, chúng ta lên núi hái rau rừng thôi, đi trễ quá không hái được nữa đâu.”
Cố Thắng Thiên nhìn hai đứa em gái. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, quyết định đi lên núi trước. Cậu trừng mắt nhìn đám anh em họ Nhiếp rồi đi lên núi.
Sinh Ngân nhìn theo chiếc áo khoác đỏ mà Phúc Bảo mặc. Chiếc áo kiểu dáng rất đẹp, vải cũng tốt khiến gương mặt cô bé càng thêm xinh đẹp.
Con bé cắn môi, mải miết nhìn theo.
Cô ta đã sống hết một đời đến khi chết đi mới biết bản thân chỉ là một nhân vật trong sách. Nữ chính là Phúc Bảo cả đời hưởng phúc không phải nhọc lòng vì bất cứ chuyện gì, còn cô ta chỉ đóng một vai phụ là em gái ghen ghét nữ chính.
Kiếp trước cô ta cũng tên là Sinh Ngân, cũng là con gái nhà họ Nhiếp. Tuy nhiên, ở kiếp sống đó ba mẹ rất thương yêu Phúc Bảo, thân thiết với Phúc Bảo còn hơn cả con gái ruột.
Sau đó, nhà họ Nhiếp cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Ba của cô ta là Nhiếp Lão Tam chớp đúng thời cơ nên làm ăn phát đạt. Em trai Sinh Kim cũng thi đỗ đại học danh giá, một bước lên trời. Nhà họ Nhiếp lúc đó đúng là giàu đến chảy mỡ, mọi chuyện đều như ý. Ba mẹ xem Phúc Bảo như ngọc như ngà. Trong nhà chuyện lớn nhỏ gì cũng hỏi qua ý kiến của Phúc Bảo, có thể thấy Phúc Bảo có bản lĩnh thế nào.
Trong lòng cô ta vì vậy vẫn luôn chất chứa đầy oán hận.
Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của nhà họ Nhiếp, tại sao nữ chính lại là Phúc Bảo, còn cô ta phải làm nữ phụ.
Sau lại trưởng thành, có một mối hôn nhân rất tốt tìm đến cũng bảo là để dành cho Phúc Bảo.
Cô ta vừa nhìn đã thích người đàn ông đó, nhưng người đó trong mắt dường như chỉ có Phúc Bảo.
Về sau, cô ta cũng được gả cho một gia đình tử tế, nhưng dù sao cũng không thể sánh với Phúc Bảo.
Cô ta chỉ đành giương mắt nhìn người đàn ông mình yêu lại yêu Phúc Bảo đến khắc cốt ghi tâm, trong lòng hậm hực đến không muốn nhìn.
Thật không ngờ cô ta lại được trọng sinh, trở lại thời điểm còn là một đứa bé.
Sau khi cô ta được sinh ra, liền lợi dụng lợi thế là em bé bắt đầu tìm cách làm cho mẹ chán ghét Phúc Bảo. Ví dụ như khi Phúc Bảo ngồi bên cạnh, cô liền cố ý làm đổ bát cháo. Mẹ đi vào liền cho rằng do Phúc Bảo làm.
Những chuyện đại loại như thế cứ tích tụ dần, khiến mẹ càng ngày càng chán ghét Phúc Bảo. Mẹ cảm thấy Phúc Bảo đem lại điềm dữ, là một sao chổi đầu thai. Đâu ai ngờ được một đứa bé nhỏ xíu lại làm ra được nhiều chuyện như vậy.
Phúc Bảo cuối cùng cũng bị cô ta làm cho bị đuổi khỏi nhà.
Sinh Ngân thở phào.
Bây giờ người ba mẹ thương nhất là cô ta. Tình thương của ba mẹ dành cho Phúc Bảo đã chuyển hết lên người cô ta. Như vậy, cuộc hôn nhân làm cô ta ganh tị cả đời, người đàn ông cô hoài niệm cả đời kia rồi cũng sẽ thuộc về cô ta.
Có điều nhìn bộ quần áo Phúc Bảo đang mặc lúc này, cô ta lại cảm thấy không thoải mái. Ở đâu nó có quần áo đẹp như vậy?
Nhưng Sinh Ngân nghĩ đến chuyện sau này thì lại nuốt giận xuống.
Sau này cuộc sống của nhà họ Nhiếp sẽ dần tốt lên, tốt nhất trong toàn đại đội sản xuất, còn nhà họ Cố… Sinh Ngân ngẫm nghĩ về nhà họ Cố. Hình như sau này cuộc sống cũng tạm được, có điều không có gì nổi trội.
Sau này Phúc Bảo sẽ không thể nào sánh kịp với mình.
Sinh Ngân nghĩ đến đây thì không để tâm đến quần áo của Phúc Bảo nữa, mà lại nhớ đến một chuyện khác.
Hình như kiếp trước cũng tầm độ tuổi này, vào một ngày sau cơn mưa, cô ta cùng Sinh Kim và Phúc Bảo lên núi hái rau rừng. Không biết làm thế nào Phúc Bảo lại đào được một củ sâm núi già. Lúc đó cô ta không thèm để ý, cho rằng chỉ là một củ cải đắng dài ngoằn, nhưng Phúc Bảo lại cầm về đưa cho ba mẹ.
Ba nói đây là sâm núi, còn là một củ rất lớn có thể đem ra chợ bán. Tình cờ, hôm đó lại có một gia đình ở thành phố đi ngang qua chợ. Họ phải đi bệnh viện thăm người bệnh thì nhìn thấy cây sâm này nên lập tức mua ngay với giá hai mươi đồng.
Một nửa khuôn mặt của Cố Thắng Thiên dính đầy bùn đất. Cậu xắn tay áo chỉ vào mấy anh em nhà họ Nhiếp, nghiến răng nghiến lợi hét: “Tụi mày cứ đợi đó! Tụi mày đợi đó!”
Nhiếp Đại Tráng và Nhiếp Đại Ngưu muốn đánh nữa nhưng bị Nhiếp Đại Sơn ngăn lại.
Nhiếp Đại Sơn ra vẻ bề trên nói: “Nhà họ Nhiếp tụi tao cũng không ỷ mạnh hiếp yếu. Hôm nay xem như là nể mặt Phúc Bảo mà tha cho mày!”
Cố Thắng Thiên nhổ nước bọt: “Không ỷ mạnh hiếp yếu à, không biết xấu hổ thì có!”
Tú Ni là con gái nên nhát gan, vội chạy đến túm chặt Cố Thắng Thiên: “Anh, chúng ta lên núi hái rau rừng thôi, đi trễ quá không hái được nữa đâu.”
Cố Thắng Thiên nhìn hai đứa em gái. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, quyết định đi lên núi trước. Cậu trừng mắt nhìn đám anh em họ Nhiếp rồi đi lên núi.
Sinh Ngân nhìn theo chiếc áo khoác đỏ mà Phúc Bảo mặc. Chiếc áo kiểu dáng rất đẹp, vải cũng tốt khiến gương mặt cô bé càng thêm xinh đẹp.
Con bé cắn môi, mải miết nhìn theo.
Cô ta đã sống hết một đời đến khi chết đi mới biết bản thân chỉ là một nhân vật trong sách. Nữ chính là Phúc Bảo cả đời hưởng phúc không phải nhọc lòng vì bất cứ chuyện gì, còn cô ta chỉ đóng một vai phụ là em gái ghen ghét nữ chính.
Kiếp trước cô ta cũng tên là Sinh Ngân, cũng là con gái nhà họ Nhiếp. Tuy nhiên, ở kiếp sống đó ba mẹ rất thương yêu Phúc Bảo, thân thiết với Phúc Bảo còn hơn cả con gái ruột.
Sau đó, nhà họ Nhiếp cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Ba của cô ta là Nhiếp Lão Tam chớp đúng thời cơ nên làm ăn phát đạt. Em trai Sinh Kim cũng thi đỗ đại học danh giá, một bước lên trời. Nhà họ Nhiếp lúc đó đúng là giàu đến chảy mỡ, mọi chuyện đều như ý. Ba mẹ xem Phúc Bảo như ngọc như ngà. Trong nhà chuyện lớn nhỏ gì cũng hỏi qua ý kiến của Phúc Bảo, có thể thấy Phúc Bảo có bản lĩnh thế nào.
Trong lòng cô ta vì vậy vẫn luôn chất chứa đầy oán hận.
Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột của nhà họ Nhiếp, tại sao nữ chính lại là Phúc Bảo, còn cô ta phải làm nữ phụ.
Sau lại trưởng thành, có một mối hôn nhân rất tốt tìm đến cũng bảo là để dành cho Phúc Bảo.
Cô ta vừa nhìn đã thích người đàn ông đó, nhưng người đó trong mắt dường như chỉ có Phúc Bảo.
Về sau, cô ta cũng được gả cho một gia đình tử tế, nhưng dù sao cũng không thể sánh với Phúc Bảo.
Cô ta chỉ đành giương mắt nhìn người đàn ông mình yêu lại yêu Phúc Bảo đến khắc cốt ghi tâm, trong lòng hậm hực đến không muốn nhìn.
Thật không ngờ cô ta lại được trọng sinh, trở lại thời điểm còn là một đứa bé.
Sau khi cô ta được sinh ra, liền lợi dụng lợi thế là em bé bắt đầu tìm cách làm cho mẹ chán ghét Phúc Bảo. Ví dụ như khi Phúc Bảo ngồi bên cạnh, cô liền cố ý làm đổ bát cháo. Mẹ đi vào liền cho rằng do Phúc Bảo làm.
Những chuyện đại loại như thế cứ tích tụ dần, khiến mẹ càng ngày càng chán ghét Phúc Bảo. Mẹ cảm thấy Phúc Bảo đem lại điềm dữ, là một sao chổi đầu thai. Đâu ai ngờ được một đứa bé nhỏ xíu lại làm ra được nhiều chuyện như vậy.
Phúc Bảo cuối cùng cũng bị cô ta làm cho bị đuổi khỏi nhà.
Sinh Ngân thở phào.
Bây giờ người ba mẹ thương nhất là cô ta. Tình thương của ba mẹ dành cho Phúc Bảo đã chuyển hết lên người cô ta. Như vậy, cuộc hôn nhân làm cô ta ganh tị cả đời, người đàn ông cô hoài niệm cả đời kia rồi cũng sẽ thuộc về cô ta.
Có điều nhìn bộ quần áo Phúc Bảo đang mặc lúc này, cô ta lại cảm thấy không thoải mái. Ở đâu nó có quần áo đẹp như vậy?
Nhưng Sinh Ngân nghĩ đến chuyện sau này thì lại nuốt giận xuống.
Sau này cuộc sống của nhà họ Nhiếp sẽ dần tốt lên, tốt nhất trong toàn đại đội sản xuất, còn nhà họ Cố… Sinh Ngân ngẫm nghĩ về nhà họ Cố. Hình như sau này cuộc sống cũng tạm được, có điều không có gì nổi trội.
Sau này Phúc Bảo sẽ không thể nào sánh kịp với mình.
Sinh Ngân nghĩ đến đây thì không để tâm đến quần áo của Phúc Bảo nữa, mà lại nhớ đến một chuyện khác.
Hình như kiếp trước cũng tầm độ tuổi này, vào một ngày sau cơn mưa, cô ta cùng Sinh Kim và Phúc Bảo lên núi hái rau rừng. Không biết làm thế nào Phúc Bảo lại đào được một củ sâm núi già. Lúc đó cô ta không thèm để ý, cho rằng chỉ là một củ cải đắng dài ngoằn, nhưng Phúc Bảo lại cầm về đưa cho ba mẹ.
Ba nói đây là sâm núi, còn là một củ rất lớn có thể đem ra chợ bán. Tình cờ, hôm đó lại có một gia đình ở thành phố đi ngang qua chợ. Họ phải đi bệnh viện thăm người bệnh thì nhìn thấy cây sâm này nên lập tức mua ngay với giá hai mươi đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.