Chương 33: Đào sâm núi (1)
Nữ vương không ở nhà
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai mươi đồng, đối với nhà họ Nhiếp lúc đó mà nói, là một số tiền rất lớn. Vì chuyện này mà ba vui mừng đến độ mất ngủ mấy đêm liền. Từ đó, ba mẹ đều gọi Phúc Bảo là ngôi sao may mắn, nói Phúc Bảo mang đến tài lộc.
Lúc này, Nhiếp Đại Sơn đã dắt em trai em gái đi lên núi. Mặt cậu ta rất bình tĩnh, không rên một tiếng, đến một câu dư thừa cũng không nói.
Sinh Ngân cảm thấy có chút buồn cười. Từ nhỏ Nhiếp Đại Sơn đã rất thương Phúc Bảo. Sau này dù Phúc Bảo đã đi lấy chồng, cậu ta vẫn thương Phúc Bảo như vậy.
Sinh Ngân luôn cảm thấy Nhiếp Đại Sơn đã yêu Phúc Bảo, nhưng tiếc rằng Phúc Bảo lại là em họ của mình. Tuy là con nuôi, nhưng dù sao em họ vẫn là em họ, chỉ đành chôn chặt suy nghĩ kia đi.
Cô ta thật không ngờ từ lúc Nhiếp Đại Sơn tám tuổi thì đã bắt đầu để ý Phúc Bảo.
Sinh Ngân lại gần đề nghị với Nhiếp Đại Sơn: “Anh Đại Sơn, chúng ta đến sườn núi phía Bắc tìm rau dại đi. Em nghe bà nội Hồ nói ở phía Bắc có nhiều rau dại hơn.”
Nhiếp Đại Sơn nhìn theo bóng lưng của đám Phúc Bảo. Bọn họ cũng đi về phía bắc.
Cậu ta gật đầu: “Được, vậy đi sang phía Bắc.”
Sinh Ngân thở phào.
Cô ta nhớ là kiếp trước Phúc Bảo từng kể tìm thấy cây sâm núi đó ở đâu, thậm chí còn nói cho cô ta biết là ở gốc cây nào.
Tuy lúc đó còn nhỏ nhưng cô ta vẫn nhớ rất rõ.
Kiếp này, cô ta đương nhiên sẽ nhanh chân đến trước để đào củ sâm đó lên.
Tất cả những thứ từng thuộc về Phúc Bảo, kiếp này đều sẽ là của cô ta, bắt đầu từ củ sâm núi này.
Cố Thắng Thiên dẫn Tú Ny và Phúc Bảo đến suối, rửa sạch bùn trên mặt, rồi dùng lá cây lau bùn trên người Phúc Bảo.
Tý Ny bĩu môi nói: “Quần áo bẩn mất rồi, trở về sẽ bị đánh!”
Phúc Bảo an ủi Tú Ny: “Hiện tại mình lau quần áo rồi phơi dưới ánh nắng, sau khi khô phủi một chút là sạch sẽ lại rồi.”
Cố Thắng Thiên cũng cảm thấy như thế, không để ý nhiều. Cho dù bị đánh cũng không sao, da cậu dày, từ nhỏ đến lớn bị đánh không ít lần.
Cậu an ủi Phúc Bảo: “Em đừng sợ, nếu mẹ hỏi thì em cứ nói là anh làm bẩn, chắc chắn mẹ sẽ không giận em.”
Ngược lại Phúc Bảo không quan tâm cái này, cô bé nhíu mày, đau lòng nhìn Cố Thắng Thiên: “Anh Thắng Thiên, nãy anh bị đánh, giờ còn đau không?”
Cố Thắng Thiên xua tay, rất có dáng vẻ đàn ông: “Này thì tính cái gì! Không có gì ghê gớm, anh không đau! Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ trả lại hết cho bọn họ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!”
Phúc Bảo nghe xong thì nở nụ cười: “Vậy chúng ta mau lên núi hái rau dại đi.”
Ngay sau đó, ba anh em bàn bạc với nhau đi nơi nào hái rau. Cuối cùng Cố Thắng Thiên nói đi hái ở phía bắc ngọn núi, Tú Ni và Phúc Bảo đều không có ý kiến gì, cả ba nhanh chóng cầm rổ chạy ra phía sau núi.
Mặc dù hiện tại đang vào mùa đông nhưng thời tiết trên núi lại chậm hơn bên ngoài một chút. Chỉ cần cẩn thận tìm kiếm thì có thể tìm được một vài thứ trong cỏ khô. Ví dụ như tảo tía và cải bắc thảo mùa đông, rau tể thái và rau hẹ, thỉnh thoảng còn gặp được nấm mỡ, nhặt hết những thứ này về hầm canh là ăn ngon nhất.
Cố Thắng Thiên phát hiện hôm nay vận may của bọn họ rất tốt. Bọn họ thường xuyên lên núi tìm rau dại, lẽ ra đến mùa đông thì rất khó hái được nhưng hôm nay bọn họ lại liên tục tìm được nấm. Mỗi người mang theo một cái rổ nhặt được rất nhiều, thậm chí trong rổ của Phúc Bảo còn có mấy quả trứng chim.
Tứ Ny nhìn trứng chim chảy nước miếng: “Trở về kêu bà nội nấu cho chúng ta ăn.”
Cố Thắng Thiên cười nhạo cô bé: “Nhìn em tham ăn kìa!”
Mấy đứa trẻ tiếp tục đi về phía trước, cỏ phía trước càng thêm tươi tốt, cây cũng cao hơn. Tú Ni rụt bả vai: “Trước đây chị chưa từng đi qua bên kia, đừng đi nữa.”
Phúc Bảo đề nghị: “Anh Thắng Thiên, chị Tú Ni, hôm nay chúng ta nhặt được nhiều nấm và rau dại như vậy là do vừa mới có mưa mới nên rau dại mới nhiều. Chúng ta vẫn nên đi qua nhìn thử, hái nhiều một chút, về nhà mới đủ ăn.”
Mặc dù ba cái rổ đã chứa rất nhiều nhưng phải biết rằng nhà họ Cố có đến tận hai mươi mốt miệng ăn. Như vậy đồng nghĩa với việc một cái rổ phải cung cấp cho bảy người ăn, một phần bảy người thì không nhiều rồi.
Cố Thắng Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, chúng ta hái nhiều thì bà nội sẽ vui vẻ, nấu trứng chim cho chúng ta ăn.”
Hai mươi đồng, đối với nhà họ Nhiếp lúc đó mà nói, là một số tiền rất lớn. Vì chuyện này mà ba vui mừng đến độ mất ngủ mấy đêm liền. Từ đó, ba mẹ đều gọi Phúc Bảo là ngôi sao may mắn, nói Phúc Bảo mang đến tài lộc.
Lúc này, Nhiếp Đại Sơn đã dắt em trai em gái đi lên núi. Mặt cậu ta rất bình tĩnh, không rên một tiếng, đến một câu dư thừa cũng không nói.
Sinh Ngân cảm thấy có chút buồn cười. Từ nhỏ Nhiếp Đại Sơn đã rất thương Phúc Bảo. Sau này dù Phúc Bảo đã đi lấy chồng, cậu ta vẫn thương Phúc Bảo như vậy.
Sinh Ngân luôn cảm thấy Nhiếp Đại Sơn đã yêu Phúc Bảo, nhưng tiếc rằng Phúc Bảo lại là em họ của mình. Tuy là con nuôi, nhưng dù sao em họ vẫn là em họ, chỉ đành chôn chặt suy nghĩ kia đi.
Cô ta thật không ngờ từ lúc Nhiếp Đại Sơn tám tuổi thì đã bắt đầu để ý Phúc Bảo.
Sinh Ngân lại gần đề nghị với Nhiếp Đại Sơn: “Anh Đại Sơn, chúng ta đến sườn núi phía Bắc tìm rau dại đi. Em nghe bà nội Hồ nói ở phía Bắc có nhiều rau dại hơn.”
Nhiếp Đại Sơn nhìn theo bóng lưng của đám Phúc Bảo. Bọn họ cũng đi về phía bắc.
Cậu ta gật đầu: “Được, vậy đi sang phía Bắc.”
Sinh Ngân thở phào.
Cô ta nhớ là kiếp trước Phúc Bảo từng kể tìm thấy cây sâm núi đó ở đâu, thậm chí còn nói cho cô ta biết là ở gốc cây nào.
Tuy lúc đó còn nhỏ nhưng cô ta vẫn nhớ rất rõ.
Kiếp này, cô ta đương nhiên sẽ nhanh chân đến trước để đào củ sâm đó lên.
Tất cả những thứ từng thuộc về Phúc Bảo, kiếp này đều sẽ là của cô ta, bắt đầu từ củ sâm núi này.
Cố Thắng Thiên dẫn Tú Ny và Phúc Bảo đến suối, rửa sạch bùn trên mặt, rồi dùng lá cây lau bùn trên người Phúc Bảo.
Tý Ny bĩu môi nói: “Quần áo bẩn mất rồi, trở về sẽ bị đánh!”
Phúc Bảo an ủi Tú Ny: “Hiện tại mình lau quần áo rồi phơi dưới ánh nắng, sau khi khô phủi một chút là sạch sẽ lại rồi.”
Cố Thắng Thiên cũng cảm thấy như thế, không để ý nhiều. Cho dù bị đánh cũng không sao, da cậu dày, từ nhỏ đến lớn bị đánh không ít lần.
Cậu an ủi Phúc Bảo: “Em đừng sợ, nếu mẹ hỏi thì em cứ nói là anh làm bẩn, chắc chắn mẹ sẽ không giận em.”
Ngược lại Phúc Bảo không quan tâm cái này, cô bé nhíu mày, đau lòng nhìn Cố Thắng Thiên: “Anh Thắng Thiên, nãy anh bị đánh, giờ còn đau không?”
Cố Thắng Thiên xua tay, rất có dáng vẻ đàn ông: “Này thì tính cái gì! Không có gì ghê gớm, anh không đau! Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ trả lại hết cho bọn họ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!”
Phúc Bảo nghe xong thì nở nụ cười: “Vậy chúng ta mau lên núi hái rau dại đi.”
Ngay sau đó, ba anh em bàn bạc với nhau đi nơi nào hái rau. Cuối cùng Cố Thắng Thiên nói đi hái ở phía bắc ngọn núi, Tú Ni và Phúc Bảo đều không có ý kiến gì, cả ba nhanh chóng cầm rổ chạy ra phía sau núi.
Mặc dù hiện tại đang vào mùa đông nhưng thời tiết trên núi lại chậm hơn bên ngoài một chút. Chỉ cần cẩn thận tìm kiếm thì có thể tìm được một vài thứ trong cỏ khô. Ví dụ như tảo tía và cải bắc thảo mùa đông, rau tể thái và rau hẹ, thỉnh thoảng còn gặp được nấm mỡ, nhặt hết những thứ này về hầm canh là ăn ngon nhất.
Cố Thắng Thiên phát hiện hôm nay vận may của bọn họ rất tốt. Bọn họ thường xuyên lên núi tìm rau dại, lẽ ra đến mùa đông thì rất khó hái được nhưng hôm nay bọn họ lại liên tục tìm được nấm. Mỗi người mang theo một cái rổ nhặt được rất nhiều, thậm chí trong rổ của Phúc Bảo còn có mấy quả trứng chim.
Tứ Ny nhìn trứng chim chảy nước miếng: “Trở về kêu bà nội nấu cho chúng ta ăn.”
Cố Thắng Thiên cười nhạo cô bé: “Nhìn em tham ăn kìa!”
Mấy đứa trẻ tiếp tục đi về phía trước, cỏ phía trước càng thêm tươi tốt, cây cũng cao hơn. Tú Ni rụt bả vai: “Trước đây chị chưa từng đi qua bên kia, đừng đi nữa.”
Phúc Bảo đề nghị: “Anh Thắng Thiên, chị Tú Ni, hôm nay chúng ta nhặt được nhiều nấm và rau dại như vậy là do vừa mới có mưa mới nên rau dại mới nhiều. Chúng ta vẫn nên đi qua nhìn thử, hái nhiều một chút, về nhà mới đủ ăn.”
Mặc dù ba cái rổ đã chứa rất nhiều nhưng phải biết rằng nhà họ Cố có đến tận hai mươi mốt miệng ăn. Như vậy đồng nghĩa với việc một cái rổ phải cung cấp cho bảy người ăn, một phần bảy người thì không nhiều rồi.
Cố Thắng Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, chúng ta hái nhiều thì bà nội sẽ vui vẻ, nấu trứng chim cho chúng ta ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.