Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 7:
Cổ Tình
13/06/2024
Bà cụ Tần từ trong phòng bước ra, lập tức cả kinh: “Trời ạ, cái đám nghịch ngợm này, chuyện gì thế, sao lại đánh nhau với người khác vậy?”
Sau đó, bà cụ lại sửng sốt: “Trứng vịt này ở đâu ra vậy, sao lại nhiều thế này?”
“Bọn cháu nhặt ở đầm lau sậy ạ.”
“Nhặt á?”
Bà cụ Tần nghe mà sáng cả mặt, chỉ hận không thể chạy tới đầm lau sậy mà nhặt bằng sạch.
Nhưng Tần Chiếu An lại nói: “Hết rồi ạ, ở đó có bao nhiêu trứng, bọn chá đã đem về đây cả rồi.”
“Cháu trai ngoan quá, cháu lập công lớn rồi, mau mau mau, vừa hay bảo mẹ bọn nhỏ chiên mấy quả trứng vịt cho mấy đứa ăn. Cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi.”
Bà cụ Tần buồn vui lẫn lộn. Hơn nửa năm nay, vì Tần Hoài Sơn gặp chuyện, bởi vì Hứa Xuân Nhạn làm ầm ĩ đòi ly dị, bầu không khí trong nhà càng lúc càng buồn tẻ, không vui được lúc nào.
Ngay cả thời gian làm canh trứng cho Bảo Nhi cũng chẳng còn nữa
Hôm nay, cuối cùng cái thứ đen đủi Hứa Xuân Nhạn kia cũng bỏ đi, bà cụ cũng nên hào phóng một chút, làm mấy món bồi bổ cho bọn trẻ, coi như ăn mừng.
…
Bà cụ Tần gọi mấy người con dâu xuống bếp nấu cơm chiều.
Trong bốn đứa con nhà anh hai, Tần Chiếu An là lớn nhất, rất hay đi ra đi vào đỡ đần việc trong nhà cho bà cụ, sai gì cũng làm.
Tần Khanh nhìn các anh mình, trên mặt, trên tay bọn chúng toàn là vết bầm tím, cô bé nghĩ ngợi một lát, sau đó bắt đầu cất bước, chập chững đi vào căn phòng lớn trong nhà bọn họ.
Cô bé đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Bên trong là một người đàn ông gầy trơ xương, người như que củi.
Đáng ra đó phải là một người cao lớn, uy nghiêm, bảnh bao và đĩnh đạc.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, nhìn qua vừa lạnh lùng lại vừa ngang tàng, hiên ngang, khí phách, người ta chỉ nhìn thôi cũng phải nể sợ.
Nhưng hiện giờ, trên khuôn mặt khắc khổ ấy chỉ còn lại cảm giác chán nản, suy sụp, vẻ mặt buồn bã, ủ dột, đôi mắt ưng đen láy chẳng còn chút ánh sáng nào, tựa như một mặt trời đã chết.
Tần Khanh chớp mắt.
Người này là cha của cô bé, Tần Hoài sơn.
…
Khi Tần Khanh vào trong phòng, Tần Hoài đã sững sờ một lát.
Năm đó Hứa Xuân Nhạn xuống nông thôn làm việc, là thanh niên trí thức, cô ta lại ngại ở nông thôn vất vả. Có lần Tần Hoài Sơn về quê thăm người thân, vừa nghe nói Tần Hoài Sơn là người tham gia quân ngũ, hơn nữa sự nghiệp trong quân doanh của anh ấy cũng đang phát triển rất tốt, cô ta lập tức chọn Tần Hoài Sơn làm mục tiêu.
Đầu tiên, cô ta giả vờ ngã sông trước mặt Tần Hoài Sơn, để Tần Hoài cứu mình lên từ dưới lòng sông. Sau đó, cô ta làm ầm ĩ khắp nơi, nói rằng mình không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa, rằng thanh danh của cô ta đã bị huỷ hoại, một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ, ép Tần Hoài Sơn phải cưới mình để chịu trách nhiệm.
Thậm chí còn bày mưu tính kế bỏ thuốc Tần Hoài Sơn ở chân núi.
Đêm hôm ấy, hai người đã thật sự làm chuyện vợ chồng, nhưng cũng chỉ có một lần ấy mà thôi. Sau đó, hai người kết hôn, sinh ra cô cháu gái mà cả nhà mong ngóng này.
Nhưng từ khi con gái chào đời, Tần Hoài Sơn lại càng bận rộn, chỉ mới bế được một lát đã bị điện báo khẩn cấp trong quân ngũ gọi đi, sau đó bặt vô âm tín, mãi chẳng về, cuối cùng gặp chuyện lớn thế này.
Cơ thể bị trọng thương, hôn mê hơn nửa năm, ban đầu anh ấy được tiến hành trị liệu ở bệnh viện quân y, sau đó được chuyển tới bệnh viện trên thành phố, tới mấy hôm trước mới tỉnh lại.
Sau đó, bà cụ lại sửng sốt: “Trứng vịt này ở đâu ra vậy, sao lại nhiều thế này?”
“Bọn cháu nhặt ở đầm lau sậy ạ.”
“Nhặt á?”
Bà cụ Tần nghe mà sáng cả mặt, chỉ hận không thể chạy tới đầm lau sậy mà nhặt bằng sạch.
Nhưng Tần Chiếu An lại nói: “Hết rồi ạ, ở đó có bao nhiêu trứng, bọn chá đã đem về đây cả rồi.”
“Cháu trai ngoan quá, cháu lập công lớn rồi, mau mau mau, vừa hay bảo mẹ bọn nhỏ chiên mấy quả trứng vịt cho mấy đứa ăn. Cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi.”
Bà cụ Tần buồn vui lẫn lộn. Hơn nửa năm nay, vì Tần Hoài Sơn gặp chuyện, bởi vì Hứa Xuân Nhạn làm ầm ĩ đòi ly dị, bầu không khí trong nhà càng lúc càng buồn tẻ, không vui được lúc nào.
Ngay cả thời gian làm canh trứng cho Bảo Nhi cũng chẳng còn nữa
Hôm nay, cuối cùng cái thứ đen đủi Hứa Xuân Nhạn kia cũng bỏ đi, bà cụ cũng nên hào phóng một chút, làm mấy món bồi bổ cho bọn trẻ, coi như ăn mừng.
…
Bà cụ Tần gọi mấy người con dâu xuống bếp nấu cơm chiều.
Trong bốn đứa con nhà anh hai, Tần Chiếu An là lớn nhất, rất hay đi ra đi vào đỡ đần việc trong nhà cho bà cụ, sai gì cũng làm.
Tần Khanh nhìn các anh mình, trên mặt, trên tay bọn chúng toàn là vết bầm tím, cô bé nghĩ ngợi một lát, sau đó bắt đầu cất bước, chập chững đi vào căn phòng lớn trong nhà bọn họ.
Cô bé đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Bên trong là một người đàn ông gầy trơ xương, người như que củi.
Đáng ra đó phải là một người cao lớn, uy nghiêm, bảnh bao và đĩnh đạc.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, nhìn qua vừa lạnh lùng lại vừa ngang tàng, hiên ngang, khí phách, người ta chỉ nhìn thôi cũng phải nể sợ.
Nhưng hiện giờ, trên khuôn mặt khắc khổ ấy chỉ còn lại cảm giác chán nản, suy sụp, vẻ mặt buồn bã, ủ dột, đôi mắt ưng đen láy chẳng còn chút ánh sáng nào, tựa như một mặt trời đã chết.
Tần Khanh chớp mắt.
Người này là cha của cô bé, Tần Hoài sơn.
…
Khi Tần Khanh vào trong phòng, Tần Hoài đã sững sờ một lát.
Năm đó Hứa Xuân Nhạn xuống nông thôn làm việc, là thanh niên trí thức, cô ta lại ngại ở nông thôn vất vả. Có lần Tần Hoài Sơn về quê thăm người thân, vừa nghe nói Tần Hoài Sơn là người tham gia quân ngũ, hơn nữa sự nghiệp trong quân doanh của anh ấy cũng đang phát triển rất tốt, cô ta lập tức chọn Tần Hoài Sơn làm mục tiêu.
Đầu tiên, cô ta giả vờ ngã sông trước mặt Tần Hoài Sơn, để Tần Hoài cứu mình lên từ dưới lòng sông. Sau đó, cô ta làm ầm ĩ khắp nơi, nói rằng mình không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa, rằng thanh danh của cô ta đã bị huỷ hoại, một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ, ép Tần Hoài Sơn phải cưới mình để chịu trách nhiệm.
Thậm chí còn bày mưu tính kế bỏ thuốc Tần Hoài Sơn ở chân núi.
Đêm hôm ấy, hai người đã thật sự làm chuyện vợ chồng, nhưng cũng chỉ có một lần ấy mà thôi. Sau đó, hai người kết hôn, sinh ra cô cháu gái mà cả nhà mong ngóng này.
Nhưng từ khi con gái chào đời, Tần Hoài Sơn lại càng bận rộn, chỉ mới bế được một lát đã bị điện báo khẩn cấp trong quân ngũ gọi đi, sau đó bặt vô âm tín, mãi chẳng về, cuối cùng gặp chuyện lớn thế này.
Cơ thể bị trọng thương, hôn mê hơn nửa năm, ban đầu anh ấy được tiến hành trị liệu ở bệnh viện quân y, sau đó được chuyển tới bệnh viện trên thành phố, tới mấy hôm trước mới tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.