Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 76: Ngươi muốn mua thì ngươi tự mua nha
Quýnh Quýnh Hữu Bì
10/10/2023
Trước giờ ở tiệm cơm quốc doanh nhìn thấy Mập Mạp là có thể nhìn thấy
tiểu ca đưa thư, Lâm Ngọc Trúc nhìn một vòng nhưng không thấy được bóng
người.
Lý Mập Mạp đã gọi xong đồ ăn đang đi tới, thấy nàng nhìn khắp nơi liền nói: "Ca ta hôm nay không tới, còn một túi thư tín cần phát."
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, nàng xác thật là tìm người đưa thư, giờ mà giải thích sẽ là càng bôi càng đen, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Công tác rất vất vả."
Lý Mập Mạp gật gật đầu, là rất vất vả, bọn họ nhận được tình báo, nhóm người đang truy tung kia có một người giật dây là thanh niên trí thức, chỉ là không biết cụ thể ở thôn nào, ca hắn mới bị an bài thành người phát thư.
Thư tín là cách tốt nhất có thể phản ánh ra bối cảnh, hễ là thư tín của thanh niên trí thức, từ bưu điện nào gửi tới, ai gửi, cùng thanh niên trí thức là quan hệ gì đều phải ghi chép lại, còn phải đem tình huống ở nhà chung của thanh niên trí thức ở mỗi thôn nắm bắt, Mập Mạp cảm thấy công việc này hắn thật sự không làm nổi.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện mỗi lần cùng Mập Mạp tám chuyện về người phát thư, hắn đều sẽ không nói quá sâu, tám cũng là mấy chuyện cưỡi ngựa xem hoa, đối với thân phận của hai người này càng thêm ngờ vực.
Nếu đã không muốn đi sâu vậy không cần thiết tiếp tục nhắc đến, đừng để bản thân bị liên luỵ vào, kẻo lại oan uổng.
Để không xấu hổ, Mập Mạp ở kia tám trên trời dưới bể, có Lâm Ngọc Trúc phối hợp, lúc sau hai người quả thực là chỉ hận gặp nhau quá muộn, hận không thể kết bái ngay tại chỗ.
Lúc sau Lý Mập Mạp nói thẳng: "Muội tử, về sau ngươi có việc gì liền tìm ca, ca có thể hỗ trợ thì tuyệt đối không thoái thác."
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Mập Mạp ca, đúng thật là có chuyện này."
"Chuyện gì?"
"Mập Mạp ca có quen người bên giáo dục hay không, có thể giúp đỡ hỏi thăm một chuyện được không."
Lý Mập Mạp thật đúng là cẩn thận suy nghĩ lại xem có quen ai như vậy hay không, nhất thời nghĩ không ra, hỏi trước: "Hỏi thăm chuyện gì?"
"Ta cũng là nghe tin vỉa hè, nghe nói lãnh đạo công xã muốn ở nông thôn xây trường tiểu học, ta muốn biết xây ở thôn nào."
Lâm Ngọc Trúc cũng không thật lòng trông cậy vào Lý Mập Mạp có thể hỗ trợ, nàng xem như là có lòng cắm cây liễu (*) thôi.
(*)Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở / Vô tình cắm liễu, liễu xanh um...
"Được, ta giúp ngươi hỏi thăm một chút, thực sự có tin tức bảo ca ta lúc phát thư thuận tiện nói cho ngươi."
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói lời cảm tạ.
Chờ sủi cảo nấu xong, hai người lại tập trung vào sủi cảo, Lý Mập Mạp mua hai phần, lúc sủi cảo được bưng lên liền lấy hộp cơm từ trong ba lô ra, đem một phần sủi cảo bỏ vào hộp cơm.
Lâm Ngọc Trúc vừa thấy đoán là mang về cho tiểu ca đưa thư, tuỳ ý hỏi: "Mập Mạp ca, các ngươi mỗi ngày ăn ở tiệm cơm quốc doanh có thể tích cóp được tiền sao?"
Hai phần tiền lương sao không thể tích cóp được, Lý Mập Mạp suýt nữa thì nói ra, thầm nhủ nguy hiểm thật, cười ha hả nói: "Không còn cách nào, hai chúng ta đều là không có thời gian nấu cơm, lại không thể bữa nào cũng đối phó qua loa, ha ha."
Lâm Ngọc Trúc cười cười, mi mắt cong cong, đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn nữa.
Bữa cơm này cũng không hỏi ra được cái gì hữu dụng từ Lý Mập Mạp.
Lúc tới Cung Tiêu Xã, Vương Tiểu Mai đã ở đó rồi, Lâm Ngọc Trúc cầm hai cái bánh bao đưa cho nàng, "Muốn ăn không?"
Vương Tiểu Mai vội vàng gật đầu, nàng sắp đói chết rồi, cả một buổi sáng bận việc.
Thấy nàng cắn ba miếng liền hết luôn nửa cái bánh bao, Lâm Ngọc Trúc dở khóc dở cười, đây là đói đến mức nào a.
Hai người đứng ở cửa chờ Vương Tiểu Mai ăn xong mới vào Cung Tiêu Xã.
Trận mưa này qua đi trời xem như hoàn toàn trở lạnh, buổi tối gió thu thổi vào kính cửa sổ kêu lạch cạch, Lâm Ngọc Trúc lúc đấy mới nhớ ra nàng chưa mua bột trét thuỷ tinh, lần này tới trấn trên nói gì cũng phải mua cái này.
Cứ để thổi như vậy nàng sợ thuỷ tinh sẽ vỡ.
Còn may có hàng, 5 đồng một túi nhỏ, Lâm Ngọc Trúc mua hai túi.
Vương Tiểu Mai ở bên cạnh rất ngượng ngùng nói: "Ta có tiền, để ta tự mình mua cũng được."
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn nàng, "Ngươi chắc chắn muốn mua thì chính ngươi tự mua nha."
Vương Tiểu Mai:...... Vậy ngươi mua hai túi làm cái gì.
Lâm Ngọc Trúc lập tức ha ha nở nụ cười: "Tiểu Mai tỷ, hay là ta mua cho ngươi một túi nhé, chứ thế này thì ngại quá."
Vương Tiểu Mai dẩu miệng chính mình mua một túi.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì dỗ nàng, "Lúc trước ta chưa có khoá cửa vẫn là Lý Hướng Vãn cho ta mượn dùng, khoá của nàng ta chất lượng tốt hơn của Cung Tiêu Xã, sau ta lại mua khoá ở Cung Tiêu Xã, đem khoá của nàng ta trả về.
Nói là trả về, nhưng không phải còn nợ nhân tình sao, lần này mua túi bột trét mang về xem như trả nhân tình."
Còn về những phương diện khác, Lâm Ngọc Trúc không nói tỉ mỉ.
Gần đây trời mưa nàng hay cùng với Vương Tiểu Mai ngồi dưới mái hiên xem náo nhiệt, có thể trong lúc lơ đãng có câu nói nào đó làm Lý Hướng Vãn nổi lên nghi ngờ.
Có ngày nàng ta lại đây hỏi Vương Tiểu Mai có phải có một người thân thích họ Mã hay không.
Vương Tiểu Mai không hiểu ra sao, Lý Hướng Vãn cười ha hả nói: "Hình như gọi là Mã gì đó Mai, cũng là một muội tử rất tốt, trông rất giống ngươi."
Lâm Ngọc Trúc vô cũng bình tĩnh, nghe Lý Hướng Vãn miệng toàn nói phét.
Học theo Vương Tiểu Mai vẻ mặt mê mang nhìn nàng ta, đây là nghi ngờ nàng cũng xuyên tới, đang thử hả?
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cần phải làm hành vi gì đó phù hợp với người của thời đại này để hạ thấp nghi ngờ của nữ chính.
Lúc này Vương Tiểu Mai nghe xong Lâm Ngọc Trúc giải thích, gật gật đầu hiểu rõ, đột nhiên nhớ tới Triệu Hương Lan, khó hiểu hỏi: "Ngươi bảo tại sao đột nhiên quan hệ giữa Lý Hướng Vãn và Triệu Hương Lan lại tốt lên."
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cái này nàng cũng không biết, nhẹ giọng nói: "Quan hệ giữa các nàng trước đó cũng không quá kém."
"Hình như vậy." Vương Tiểu Mai cũng chỉ thuận miệng nói hai câu, nghĩ tới thời gian trước ở chung với Triệu Hương Lan, tính tình nàng ta coi như là người dịu dàng, có thể đi lại gần với Lý Hướng Vãn cũng không quá hiếm lạ.
Vương Tiểu Mai đột nhiên cười hì hì nói: "Thấy Trương Diễm Thu đáng thương sao ta lại cảm thấy vui vẻ như vậy."
Lâm Ngọc Trúc:......
Tuỳ ý liếc mắt một cái, phát hiện Cung Tiêu Xã thời này đã có bán vải nhựa trong suốt, tiến đến hỏi giá, mua lấy 1m5, Vương Tiểu Mai nghĩ mùa đông cần dùng, cũng mua theo.
Đông Bắc bên này mùa đông lạnh, nhà nào điều kiện kém một chút thì dán giấy lên cửa sổ, nhà nào điều kiện tốt một chút thì đóng một tầng vải nhựa lên cửa sổ, như vậy mùa đông ở trong phòng có thể ấm áp không ít.
Hai người lại mua đồ dùng hàng ngày rồi trở về, lần này trên đường trở về so với lần trước nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vào thôn lại gặp phải người quen cũ Lý Tứ thẩm.
Muốn nói ai nhàn nhất thôn, vậy chính là Lý Tứ thẩm, trên bảng xếp hạng người rảnh rỗi nàng giành được giải nhất hơn hai mươi năm rồi.
Lúc Lý Tứ thẩm nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai lại nghĩ đến thù của nàng còn chưa báo, lúc này không báo thì còn đợi đến khi nào.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai liền thấy Lý Tứ thẩm giống như cơn lốc xoáy chạy đến trước mặt các nàng.
Hai người nghiêng đầu có chút khó hiểu, bà ấy chạy lại đây làm gì.
Lúc này ở cửa thôn ngoại trừ ba người các nàng, còn lại không có một bóng người.
Vương Tiểu Mai vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm Lý Tứ thẩm, cũng đoán không ra người này muốn làm gì, hù dọa bà ta nói: "Ngươi muốn làm gì, chúng ta chính là có hai người."
Lý Tứ thẩm nhếch môi cười lạnh, sau đó cực kỳ lưu loát nằm ở trên mặt đất.
Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy nhìn chằm chằm bà ta ngay ngay ngắn ngắn nằm xuống.
Sau đó Lý Tứ thẩm liền bắt đầu gào: "Ai u, không được rồi, mọi người mau tới nha, nhóm thanh niên trí thức đánh người, ôi, đánh chết người rồi."
Vương Tiểu Mai ngẩn tò te, sau đó tức giận dậm chân mắng to: "Ngươi cái lão thái bà nói dối, chúng ta chưa hề chạm vào ngươi, chính ngươi tự ngã xuống."
Lâm Ngọc Trúc đều bị Lý Tứ thẩm chọc cười, này oan oan tương báo khi nào mới dứt, kỳ thật nàng cũng muốn nằm xuống cùng nhau gào, nhưng ngẫm lại chính mình một tiểu cô nương ngọt ngào vẫn là thôi đi, thế nào cũng phải chừa cho chính mình chút thể diện.
Chưa đến hai phút, liền có không ít người nghe tiếng lại đây xem náo nhiệt, vừa thấy là ba người này mọi người hai mặt nhìn nhau, Lý Tứ thẩm hôm nay là đặc biệt tới để tìm lại thể diện?
Cứ như vậy mọi người đều vây quanh ở một bên xem náo nhiệt.
Vương Tiểu Mai tức đên không chịu được, Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ nàng, bình tĩnh.
Một bên kéo tay áo một bên cười hì hì hỏi Lý Tứ thẩm: "Tứ thẩm, nếu ngươi đã nói như vậy, việc này đơn giản chứng thực, nào, ngươi nói ngươi muốn được bồi thường mấy quả trứng gà?"
Lý Mập Mạp đã gọi xong đồ ăn đang đi tới, thấy nàng nhìn khắp nơi liền nói: "Ca ta hôm nay không tới, còn một túi thư tín cần phát."
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, nàng xác thật là tìm người đưa thư, giờ mà giải thích sẽ là càng bôi càng đen, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Công tác rất vất vả."
Lý Mập Mạp gật gật đầu, là rất vất vả, bọn họ nhận được tình báo, nhóm người đang truy tung kia có một người giật dây là thanh niên trí thức, chỉ là không biết cụ thể ở thôn nào, ca hắn mới bị an bài thành người phát thư.
Thư tín là cách tốt nhất có thể phản ánh ra bối cảnh, hễ là thư tín của thanh niên trí thức, từ bưu điện nào gửi tới, ai gửi, cùng thanh niên trí thức là quan hệ gì đều phải ghi chép lại, còn phải đem tình huống ở nhà chung của thanh niên trí thức ở mỗi thôn nắm bắt, Mập Mạp cảm thấy công việc này hắn thật sự không làm nổi.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện mỗi lần cùng Mập Mạp tám chuyện về người phát thư, hắn đều sẽ không nói quá sâu, tám cũng là mấy chuyện cưỡi ngựa xem hoa, đối với thân phận của hai người này càng thêm ngờ vực.
Nếu đã không muốn đi sâu vậy không cần thiết tiếp tục nhắc đến, đừng để bản thân bị liên luỵ vào, kẻo lại oan uổng.
Để không xấu hổ, Mập Mạp ở kia tám trên trời dưới bể, có Lâm Ngọc Trúc phối hợp, lúc sau hai người quả thực là chỉ hận gặp nhau quá muộn, hận không thể kết bái ngay tại chỗ.
Lúc sau Lý Mập Mạp nói thẳng: "Muội tử, về sau ngươi có việc gì liền tìm ca, ca có thể hỗ trợ thì tuyệt đối không thoái thác."
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Mập Mạp ca, đúng thật là có chuyện này."
"Chuyện gì?"
"Mập Mạp ca có quen người bên giáo dục hay không, có thể giúp đỡ hỏi thăm một chuyện được không."
Lý Mập Mạp thật đúng là cẩn thận suy nghĩ lại xem có quen ai như vậy hay không, nhất thời nghĩ không ra, hỏi trước: "Hỏi thăm chuyện gì?"
"Ta cũng là nghe tin vỉa hè, nghe nói lãnh đạo công xã muốn ở nông thôn xây trường tiểu học, ta muốn biết xây ở thôn nào."
Lâm Ngọc Trúc cũng không thật lòng trông cậy vào Lý Mập Mạp có thể hỗ trợ, nàng xem như là có lòng cắm cây liễu (*) thôi.
(*)Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở / Vô tình cắm liễu, liễu xanh um...
"Được, ta giúp ngươi hỏi thăm một chút, thực sự có tin tức bảo ca ta lúc phát thư thuận tiện nói cho ngươi."
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói lời cảm tạ.
Chờ sủi cảo nấu xong, hai người lại tập trung vào sủi cảo, Lý Mập Mạp mua hai phần, lúc sủi cảo được bưng lên liền lấy hộp cơm từ trong ba lô ra, đem một phần sủi cảo bỏ vào hộp cơm.
Lâm Ngọc Trúc vừa thấy đoán là mang về cho tiểu ca đưa thư, tuỳ ý hỏi: "Mập Mạp ca, các ngươi mỗi ngày ăn ở tiệm cơm quốc doanh có thể tích cóp được tiền sao?"
Hai phần tiền lương sao không thể tích cóp được, Lý Mập Mạp suýt nữa thì nói ra, thầm nhủ nguy hiểm thật, cười ha hả nói: "Không còn cách nào, hai chúng ta đều là không có thời gian nấu cơm, lại không thể bữa nào cũng đối phó qua loa, ha ha."
Lâm Ngọc Trúc cười cười, mi mắt cong cong, đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn nữa.
Bữa cơm này cũng không hỏi ra được cái gì hữu dụng từ Lý Mập Mạp.
Lúc tới Cung Tiêu Xã, Vương Tiểu Mai đã ở đó rồi, Lâm Ngọc Trúc cầm hai cái bánh bao đưa cho nàng, "Muốn ăn không?"
Vương Tiểu Mai vội vàng gật đầu, nàng sắp đói chết rồi, cả một buổi sáng bận việc.
Thấy nàng cắn ba miếng liền hết luôn nửa cái bánh bao, Lâm Ngọc Trúc dở khóc dở cười, đây là đói đến mức nào a.
Hai người đứng ở cửa chờ Vương Tiểu Mai ăn xong mới vào Cung Tiêu Xã.
Trận mưa này qua đi trời xem như hoàn toàn trở lạnh, buổi tối gió thu thổi vào kính cửa sổ kêu lạch cạch, Lâm Ngọc Trúc lúc đấy mới nhớ ra nàng chưa mua bột trét thuỷ tinh, lần này tới trấn trên nói gì cũng phải mua cái này.
Cứ để thổi như vậy nàng sợ thuỷ tinh sẽ vỡ.
Còn may có hàng, 5 đồng một túi nhỏ, Lâm Ngọc Trúc mua hai túi.
Vương Tiểu Mai ở bên cạnh rất ngượng ngùng nói: "Ta có tiền, để ta tự mình mua cũng được."
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn nàng, "Ngươi chắc chắn muốn mua thì chính ngươi tự mua nha."
Vương Tiểu Mai:...... Vậy ngươi mua hai túi làm cái gì.
Lâm Ngọc Trúc lập tức ha ha nở nụ cười: "Tiểu Mai tỷ, hay là ta mua cho ngươi một túi nhé, chứ thế này thì ngại quá."
Vương Tiểu Mai dẩu miệng chính mình mua một túi.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì dỗ nàng, "Lúc trước ta chưa có khoá cửa vẫn là Lý Hướng Vãn cho ta mượn dùng, khoá của nàng ta chất lượng tốt hơn của Cung Tiêu Xã, sau ta lại mua khoá ở Cung Tiêu Xã, đem khoá của nàng ta trả về.
Nói là trả về, nhưng không phải còn nợ nhân tình sao, lần này mua túi bột trét mang về xem như trả nhân tình."
Còn về những phương diện khác, Lâm Ngọc Trúc không nói tỉ mỉ.
Gần đây trời mưa nàng hay cùng với Vương Tiểu Mai ngồi dưới mái hiên xem náo nhiệt, có thể trong lúc lơ đãng có câu nói nào đó làm Lý Hướng Vãn nổi lên nghi ngờ.
Có ngày nàng ta lại đây hỏi Vương Tiểu Mai có phải có một người thân thích họ Mã hay không.
Vương Tiểu Mai không hiểu ra sao, Lý Hướng Vãn cười ha hả nói: "Hình như gọi là Mã gì đó Mai, cũng là một muội tử rất tốt, trông rất giống ngươi."
Lâm Ngọc Trúc vô cũng bình tĩnh, nghe Lý Hướng Vãn miệng toàn nói phét.
Học theo Vương Tiểu Mai vẻ mặt mê mang nhìn nàng ta, đây là nghi ngờ nàng cũng xuyên tới, đang thử hả?
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cần phải làm hành vi gì đó phù hợp với người của thời đại này để hạ thấp nghi ngờ của nữ chính.
Lúc này Vương Tiểu Mai nghe xong Lâm Ngọc Trúc giải thích, gật gật đầu hiểu rõ, đột nhiên nhớ tới Triệu Hương Lan, khó hiểu hỏi: "Ngươi bảo tại sao đột nhiên quan hệ giữa Lý Hướng Vãn và Triệu Hương Lan lại tốt lên."
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cái này nàng cũng không biết, nhẹ giọng nói: "Quan hệ giữa các nàng trước đó cũng không quá kém."
"Hình như vậy." Vương Tiểu Mai cũng chỉ thuận miệng nói hai câu, nghĩ tới thời gian trước ở chung với Triệu Hương Lan, tính tình nàng ta coi như là người dịu dàng, có thể đi lại gần với Lý Hướng Vãn cũng không quá hiếm lạ.
Vương Tiểu Mai đột nhiên cười hì hì nói: "Thấy Trương Diễm Thu đáng thương sao ta lại cảm thấy vui vẻ như vậy."
Lâm Ngọc Trúc:......
Tuỳ ý liếc mắt một cái, phát hiện Cung Tiêu Xã thời này đã có bán vải nhựa trong suốt, tiến đến hỏi giá, mua lấy 1m5, Vương Tiểu Mai nghĩ mùa đông cần dùng, cũng mua theo.
Đông Bắc bên này mùa đông lạnh, nhà nào điều kiện kém một chút thì dán giấy lên cửa sổ, nhà nào điều kiện tốt một chút thì đóng một tầng vải nhựa lên cửa sổ, như vậy mùa đông ở trong phòng có thể ấm áp không ít.
Hai người lại mua đồ dùng hàng ngày rồi trở về, lần này trên đường trở về so với lần trước nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vào thôn lại gặp phải người quen cũ Lý Tứ thẩm.
Muốn nói ai nhàn nhất thôn, vậy chính là Lý Tứ thẩm, trên bảng xếp hạng người rảnh rỗi nàng giành được giải nhất hơn hai mươi năm rồi.
Lúc Lý Tứ thẩm nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai lại nghĩ đến thù của nàng còn chưa báo, lúc này không báo thì còn đợi đến khi nào.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai liền thấy Lý Tứ thẩm giống như cơn lốc xoáy chạy đến trước mặt các nàng.
Hai người nghiêng đầu có chút khó hiểu, bà ấy chạy lại đây làm gì.
Lúc này ở cửa thôn ngoại trừ ba người các nàng, còn lại không có một bóng người.
Vương Tiểu Mai vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm Lý Tứ thẩm, cũng đoán không ra người này muốn làm gì, hù dọa bà ta nói: "Ngươi muốn làm gì, chúng ta chính là có hai người."
Lý Tứ thẩm nhếch môi cười lạnh, sau đó cực kỳ lưu loát nằm ở trên mặt đất.
Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy nhìn chằm chằm bà ta ngay ngay ngắn ngắn nằm xuống.
Sau đó Lý Tứ thẩm liền bắt đầu gào: "Ai u, không được rồi, mọi người mau tới nha, nhóm thanh niên trí thức đánh người, ôi, đánh chết người rồi."
Vương Tiểu Mai ngẩn tò te, sau đó tức giận dậm chân mắng to: "Ngươi cái lão thái bà nói dối, chúng ta chưa hề chạm vào ngươi, chính ngươi tự ngã xuống."
Lâm Ngọc Trúc đều bị Lý Tứ thẩm chọc cười, này oan oan tương báo khi nào mới dứt, kỳ thật nàng cũng muốn nằm xuống cùng nhau gào, nhưng ngẫm lại chính mình một tiểu cô nương ngọt ngào vẫn là thôi đi, thế nào cũng phải chừa cho chính mình chút thể diện.
Chưa đến hai phút, liền có không ít người nghe tiếng lại đây xem náo nhiệt, vừa thấy là ba người này mọi người hai mặt nhìn nhau, Lý Tứ thẩm hôm nay là đặc biệt tới để tìm lại thể diện?
Cứ như vậy mọi người đều vây quanh ở một bên xem náo nhiệt.
Vương Tiểu Mai tức đên không chịu được, Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ nàng, bình tĩnh.
Một bên kéo tay áo một bên cười hì hì hỏi Lý Tứ thẩm: "Tứ thẩm, nếu ngươi đã nói như vậy, việc này đơn giản chứng thực, nào, ngươi nói ngươi muốn được bồi thường mấy quả trứng gà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.