Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 77: Sao ngươi lại đoán được

Quýnh Quýnh Hữu Bì

11/10/2023

Lý Tứ thẩm vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Ngọc Trúc, nhưng nghe được là chỉ bồi thường trứng gà, vậy sao có thể được, vô lại nói: "Phải bồi thường tiền, ta bị các ngươi đánh không dậy nổi, chỉ bồi thường trứng gà sao mà được."

Lâm Ngọc Trúc đem tay áo xắn xong, gật đầu dễ tính nói: "Dễ nói dễ nói." Không phải chỉ là tiền sao.

"Vương Tiểu Mai, ngươi đi xách chân của nàng, nghe ta chỉ huy."

Các đại nương vây xem hai mặt nhìn nhau, đây là muốn làm gì.

Vương Tiểu Mai ngơ ngác nghe chỉ huy, chạy đến bên chân Lý Tứ thẩm xách lên, Lâm Ngọc Trúc bên này xách cánh tay Lý Tứ thẩm, theo ý Lâm Ngọc Trúc hai người đem Lý Tứ thẩm nâng lên.

Lý Tứ thẩm thần sắc không được tốt, hoảng sợ gào lên: "Các ngươi muốn làm gì."

Lâm Ngọc Trúc phớt lờ nàng, nói với Vương Tiểu Mai: "Trước tiên lắc hai cái, lắc cao một chút lát nữa dễ ném ra xa."

Vương Tiểu Mai:......

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm Lý Tứ thẩm này mỗi ngày đi bộ tới đi bộ lui, không ngờ vẫn có chỗ lợi, nhẹ như vậy, lắc không tốn bao nhiêu sức.

Lý Tứ thẩm bị lắc đến hốt hoảng, choáng choáng váng váng, dù sao cũng đã hơi lớn tuổi, có chút ăn không tiêu, đầu óc cảm thấy phình to, chỉ thấy nha đầu hư hỏng Lâm Ngọc Trúc này ở trên đầu nàng cười tủm tỉm hỏi nàng: "Tứ thẩm, ngươi muốn ta bồi thường bao nhiêu tiền? Một đồng? Năm đồng? Hay là mười đồng? Để ta dễ đánh giá xem ném ngươi bao xa."

Sau đó Lý Tứ thẩm bị lắc càng ngày càng cao.

Lý Tứ thẩm bắt đầu sợ, nếu thật bị ném ra, bộ xương già của nàng sao có thể chịu được, giãy giụa muốn đi xuống.

Chờ sau khi Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai buông tay, Lý Tứ thẩm vừa lăn vừa bò, cũng không biết có phải bị lắc đến mơ hồ hay không, đi đường còn có chút vặn vẹo.

Mọi người vây xem xung quanh cười ha ha.

Vương Tiểu Mai lau lớp mồ hôi mỏng trên trán cũng cười theo.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Lý Tứ thẩm, cũng không biết bà già này lúc sau sẽ còn có động tác gì.

Mọi người tan cuộc, các đại nương trong thôn lại bàn tán rôm rả.

"Ở nhà chung của thanh niên trí thức, nữ thanh niên trí thức thật là một người hung dữ hơn một người."

"Còn không phải sao, ngươi nhìn chị em Đổng gia xem, còn có Lý Hướng Vãn, hai người nam nhân cũng không thể chế trụ nàng, nhóm tiểu cô nương mới tới thật khó lường, ai cũng rất có chủ kiến."

"Về sau cưới vào cửa, ai có thể khống chế được......"



Lâm Ngọc Trúc nghĩ nàng đây là lại nổi danh?

Vương Tiểu Mai đi theo phía sau nàng hưng phấn hỏi: "Ngươi lúc ấy là chỉ hù doạ bà ta, hay là định ném thật?"

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, nghiêm túc nói: "Hù doạ không được thì chắc chắn phải ném a, bà ta đã nhẫn tâm muốn tống tiền rồi."

Vương Tiểu Mai ừm một tiếng, lại hỏi: "Vậy không sợ phải bồi thường tiền à."

Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói: "Ngã bị thương đi bệnh viện mới dễ khám bệnh nha, đỡ phải giả vờ đau chỗ này đau chỗ kia, thật sự ngã bị thương lại càng đơn giản, hỏng chỗ nào chữa chỗ đó, những cái khác một mực không nhận, lại nói khám bệnh xong bồi thường hai quả trứng gà là xong việc, lần trước ta ngã bị thương cũng chưa bắt bà ta bồi thường tiền đâu."

Vương Tiểu Mai:.......

Về đến hậu viện ở nhà chung, thấy Lý Hướng Vãn đang cùng thợ mộc ở kia thương lượng làm cửa rộng bao nhiêu.

Đây là muốn làm nghiêm túc thật rồi.

Vương Tiểu Mai chọc chọc ngón tay vào Lâm Ngọc Trúc, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi bảo Lý Hướng Vãn mang từ nhà đi bao nhiêu tiền nha? Sao ta cảm thấy nàng chẳng bao giờ thiếu tiền, cũng chẳng thấy có ai trong nhà nàng liên hệ với nàng."

"Không phải nói cũng có thân thích sao."

Vương Tiểu Mai bừng tỉnh đại ngộ a một tiếng, Lâm Ngọc Trúc nói thân thích chính là ý trên mặt chữ, hiển nhiên Vương Tiểu Mai có chút hiểu lầm.

Mà không khéo ngày nào đó hai người này liền gặp nhau ở chợ đen.

Bột trét mua về, Lâm Ngọc Trúc về đến nhà liền nhanh chóng lấy ra chuẩn bị dùng, thuận tiện đem một phần đã mua khác đưa cho Lý Hướng Vãn.

Lý Hướng Vãn nhận lấy vẻ mặt nghi hoặc, cho nàng một túi bùn làm cái gì?

"Di, ngươi không biết cái này?" Lâm Ngọc Trúc rất nghi hoặc nhìn nàng.

Lý Hướng Vãn có chút ngốc, một túi bùn này nàng phải biết à?

Lâm Ngọc Trúc cười cười, nặn ra một viên bột trét nhỏ ấn lên khe cửa sổ, chờ bốn phía thuỷ tinh đều dán một vòng bột trét xong, thuỷ tinh quả nhiên đã chắc chắn hơn trước nhiều.

Lý Hướng Vãn nhìn xong thế mới biết túi bùn này là để dùng làm gì, nghĩ chính mình rốt cuộc là xuyên tới, có vài thứ đúng là không biết.

Nàng vừa nãy thấy trong sọt Lâm Ngọc Trúc cõng có một cuộn vải nhựa, nghĩ chẳng lẽ muốn làm cái lều để mùa đông trồng rau? Lại cẩn thận đánh giá Lâm Ngọc Trúc, thử nói: "Ta thấy ngươi mua vải nhựa, là để dùng làm gì?"

Lâm Ngọc Trúc cười cười nói: "Mùa đông lạnh, gió lớn, đem vải nhựa đóng ở ngoài cửa sổ trong phòng càng ấm áp hơn, ngươi ở phương nam có thể không quá biết cái này."



Lý Hướng Vãn nghe vậy, ý niệm trong lòng biến mất, cười chính mình suy nghĩ nhiều, trên đời này lấy đâu ra nhiều người xuyên qua như vậy.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chăm chú Lý Hướng Vãn đang lâm vào trầm tư, một lát sau dời đi ánh mắt.

Chờ lúc ban đêm im ắng, Lâm Ngọc Trúc vào không gian đếm lại toàn bộ tài sản của chính mình, không tồi không tồi, đã có hơn bảy trăm, thiếu chút nữa là thành nhà giàu ngàn tệ rồi.

Nhà giàu vạn tệ còn sẽ xa sao, ha ha ~

Nhớ tới bình Mao Đài mới mua, Lâm Ngọc Trúc tính toán trước tiên mua màng bọc thực phẩm để bọc kín lại, còn chưa kịp mua, trước mắt đã xuất hiện đủ loại kiểu dáng tủ đựng rượu.

Có đôi khi không thể không nói hệ thống thật là rất chó.

Lúc đẩy mạnh tiêu thụ cũng phải nhìn xem người ta có tiền hay không chứ?

Lâm Ngọc Trúc tắt màn hình đi, trực tiếp đem Mao Đài bỏ vào kho hàng, chờ có tiền mua tủ rượu rồi nói sau, sao lại nghèo như vậy chứ.

Nghĩ như vậy, hơn bảy trăm đồng trong túi nháy mắt liền mất đi hương vị.

Sau khi trời tạnh ráo, ai làm công tiếp tục làm công, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai thu thập rau dưa ngoài vườn, đừng nhìn chỉ là một mảnh đất nhỏ, thực sự có thể trồng ra không ít rau dưa.

Chỉ nói cà tím hái xuống đã có thể muối một lu tỏi cà tím.

Tay nghề làm đồ muối chua của Vương Tiểu Mai là nhất đẳng, đến Đông Bắc bên này lại thành thạo hơn không ít, lúc này bắt đầu khoác lác cùng Lâm Ngọc Trúc.

Nói đến mức Lâm Ngọc Trúc nước miếng chảy ròng ròng, giúp nàng thu rau dưa đều là cam tâm tình nguyện, rốt cuộc cửa phòng Vương Tiểu Mai xếp một loạt lu đồ muối chua, lớn lớn bé bé đều có, đủ để ăn suốt mùa đông.

Lâm Ngọc Trúc nịnh nọt gọi nàng tiểu Mai tỷ.

Đậu que ở Đông Bắc không quá giống ở phương nam, không nhiều chủng loại như vậy, lúc hai người hái đậu que, Vương Tiểu Mai vẻ mặt tiếc nuối nói: "Ai, ngươi chưa được ăn đậu que chua, ở quê chúng ta đậu que chua ăn mới ngon, đem đậu que chua cắt miếng nhỏ, thêm một miếng thịt heo băm và ớt cay, xào xong múc một muỗng trộn với canh bún hoặc là cơm, ai nha, cái hương vị đó."

Lâm Ngọc Trúc nghe đến nuốt nước bọt, liên tiếp hái được vài nắm đậu que, hỏi Vương Tiểu Mai: "Tiểu Mai tỷ, ngươi biết làm mì gạo không?"

Vương Tiểu Mai cực kỳ kiêu ngạo nói: "Biết thì biết, tuy nhiên không cần phiền toái như vậy, ta có phương pháp có thể kiếm được, chờ một thời gian nữa, ta làm canh bún cho ngươi ăn."

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu trầm tư, đồ vật phía nam nói có thể kiếm được liền kiếm được, lớn mật hỏi: "Tiểu Mai tỷ, ngươi là có thân thích chạy xe vận tải lớn phải không?"

Vương Tiểu Mai đôi mắt tròn xoe, ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại đoán được."

Lâm Ngọc Trúc cười cười, ừm, vừa khéo liền đoán được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook