[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 46: Anh Định Khi Nào Rời Đi?
Thanh Tửu Hoan
13/05/2024
Giang Thanh Nguyệt quay mặt sang bên cạnh, thấy người tới là Phương Như Vân.
Cô không khỏi cau mày, trong lời nói này hàm chứa ẩn ý gì đó, tựa như cô chính là người ngoài.
Dù đó là sự thật nhưng không hiểu vẫn làm cho người khác thấy khó chịu.
Hơn nữa rõ ràng biết cô vừa mới kết hôn với Chu Chính Đình, những người ở Bắc Kinh còn chưa biết chuyện này.
Căn bản là không thể hấp tấp về đó như vậy.
Biết rõ còn cố hỏi, chắc chắn là muốn khiến bản thân cô phải cảm thấy khó chịu.
Cô bèn cố ý trả lời: “Gần đây bận rộn cả ngày lẫn đêm, tôi và Chính Đình vẫn chưa có thời gian bàn bạc với nhau.”
Nói xong, còn nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại cô ta.
Phương Như Vân nghiến răng, suýt nữa đã bật thốt lên câu chửi rủa.
Nhìn thấy Chu Chính Đình mang theo cá chia được đi tới, vội vàng thay đổi thành khuôn mặt tươi cười.
"Anh Chu, hôm qua em nhận được thư từ nhà, hỏi khi nào chúng ta có thể về nhà?"
Thấy cô ta hỏi điều này ngay trước mặt Giang Thanh Nguyệt, Chu Chính Đình không khỏi cau mày.
Khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt Giang Thanh Nguyệt, tự dưng lại cảm thấy áy náy không thể giải thích được.
Lập tức nói qua loa: "Chuyện ở đại đội còn chưa xong, đợi giết lợn ăn Tết xong về cũng không muộn."
Nói xong, lại quơ quơ con cá trong giỏ về phía Giang Thanh Nguyệt, "Của chúng ta đều ở đây rồi, về nhà nhé?"
Nhìn thấy có nhiều cá như vậy, Giang Thanh Nguyệt đã sớm quên mất chuyện không vui vừa rồi.
Trong mắt tràn đầy vui mừng, "Được được, về nhà thôi."
Về đến nhà, hai người bắt đầu ăn ý cùng nhau làm sạch cá.
Giang Thanh Nguyệt thản nhiên hỏi: "Chu Chính Đình, anh muốn về Bắc Kinh ăn Tết phải không?"
Chu Chính Đình ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Giang Thanh Nguyệt lại hỏi: "Anh định khi nào rời đi?"
Chu Chính Đình không biết vừa rồi Phương Như Vân đã nói gì với cô, còn tưởng rằng cô bị kích thích.
Lập tức xoa dịu: "Xem lại thì cũng không gấp lắm, về nhà trước ba mươi là được."
Nghe vậy, giọng điệu của Giang Thanh Nguyệt trở nên thoải mái hơn một cách khó hiểu: "Vậy thì tốt quá. Lần này được chia nhiều cá như vậy đều là công của anh. Tôi định muối vài con, đến lúc đó anh có thể cầm về theo."
Chu Chính Đình nghe xong khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng.
Sau đó lại nghe cô tiếp tục nói: “Chờ đến khi giết lợn, chúng ta có thể làm một ít lạp xưởng vào, đến lúc đó anh có thể cầm về theo thêm một ít, nếu không mang gì về nhà cũng không tốt lắm.”
Đợi cô xong, Chu Chính Đình đã bình tĩnh lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không khỏi cau mày, trong lời nói này hàm chứa ẩn ý gì đó, tựa như cô chính là người ngoài.
Dù đó là sự thật nhưng không hiểu vẫn làm cho người khác thấy khó chịu.
Hơn nữa rõ ràng biết cô vừa mới kết hôn với Chu Chính Đình, những người ở Bắc Kinh còn chưa biết chuyện này.
Căn bản là không thể hấp tấp về đó như vậy.
Biết rõ còn cố hỏi, chắc chắn là muốn khiến bản thân cô phải cảm thấy khó chịu.
Cô bèn cố ý trả lời: “Gần đây bận rộn cả ngày lẫn đêm, tôi và Chính Đình vẫn chưa có thời gian bàn bạc với nhau.”
Nói xong, còn nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại cô ta.
Phương Như Vân nghiến răng, suýt nữa đã bật thốt lên câu chửi rủa.
Nhìn thấy Chu Chính Đình mang theo cá chia được đi tới, vội vàng thay đổi thành khuôn mặt tươi cười.
"Anh Chu, hôm qua em nhận được thư từ nhà, hỏi khi nào chúng ta có thể về nhà?"
Thấy cô ta hỏi điều này ngay trước mặt Giang Thanh Nguyệt, Chu Chính Đình không khỏi cau mày.
Khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt Giang Thanh Nguyệt, tự dưng lại cảm thấy áy náy không thể giải thích được.
Lập tức nói qua loa: "Chuyện ở đại đội còn chưa xong, đợi giết lợn ăn Tết xong về cũng không muộn."
Nói xong, lại quơ quơ con cá trong giỏ về phía Giang Thanh Nguyệt, "Của chúng ta đều ở đây rồi, về nhà nhé?"
Nhìn thấy có nhiều cá như vậy, Giang Thanh Nguyệt đã sớm quên mất chuyện không vui vừa rồi.
Trong mắt tràn đầy vui mừng, "Được được, về nhà thôi."
Về đến nhà, hai người bắt đầu ăn ý cùng nhau làm sạch cá.
Giang Thanh Nguyệt thản nhiên hỏi: "Chu Chính Đình, anh muốn về Bắc Kinh ăn Tết phải không?"
Chu Chính Đình ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Giang Thanh Nguyệt lại hỏi: "Anh định khi nào rời đi?"
Chu Chính Đình không biết vừa rồi Phương Như Vân đã nói gì với cô, còn tưởng rằng cô bị kích thích.
Lập tức xoa dịu: "Xem lại thì cũng không gấp lắm, về nhà trước ba mươi là được."
Nghe vậy, giọng điệu của Giang Thanh Nguyệt trở nên thoải mái hơn một cách khó hiểu: "Vậy thì tốt quá. Lần này được chia nhiều cá như vậy đều là công của anh. Tôi định muối vài con, đến lúc đó anh có thể cầm về theo."
Chu Chính Đình nghe xong khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng.
Sau đó lại nghe cô tiếp tục nói: “Chờ đến khi giết lợn, chúng ta có thể làm một ít lạp xưởng vào, đến lúc đó anh có thể cầm về theo thêm một ít, nếu không mang gì về nhà cũng không tốt lắm.”
Đợi cô xong, Chu Chính Đình đã bình tĩnh lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.