[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 47: Anh Định Khi Nào Rời Đi?
Thanh Tửu Hoan
13/05/2024
Hóa ra cô không hề tức giận vì những gì Phương Như Vân vừa nói, ngược lại còn không hề phản đối với việc mình muốn quay về.
Nếu không thì đã không chủ động chuẩn bị mọi thứ cho mình như vậy!
Như này cũng tốt.
Chu Chính Đình đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn: "Vậy đến lúc đó để tôi xem có thể mua thêm chút thịt hay không. Cô làm nhiều hơn chút, đến lúc đó gửi một ít cho gia đình cô."
Nghĩ đến chuyện mình trở về, cô sẽ phải ở lại đây một mình.
Ít nhiều cũng có chút băn khoăn: “Nếu tôi quay về, cô sẽ phải ở đây một mình, ba mẹ cô sẽ không nói gì đâu phải không?”
Giang Thanh Nguyệt xem thường, "Không sao đâu, tôi đã giải thích với họ rồi, anh cứ yên tâm đi."
"Vậy thì tốt. Một mình cô sống ở đây cũng không an toàn, hay đến lúc tôi đi thì cô chuyển về nhà ba mẹ đẻ đi."
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy mình ở một mình sẽ được tự do thoải mái, cô còn ước gì mình có thể sống một mình.
Hơn nữa, bây giờ ở nhà ba mẹ đẻ cũng không rộng lắm.
"Anh đừng lo lắng, đến lúc đó tôi sẽ tự chú ý an toàn."
Chu Chính Đình thấy cô căn bản không nghe theo lời mình nói, anh cũng không có tư cách để nói thêm gì.
Chỉ cảm thấy như mình đúng là đang lo chuyện bao đồng.
Lập tức không lên tiếng nữa.
...
Đến ngày giết lợn ăn Tết trong làng.
Cảnh tượng còn hoành tráng hơn cả lần chia cá trước đó.
Người dân trong làng tụ tập quanh sân phơi, vừa trò chuyện phiếm với nhau, vừa xem náo nhiệt, rồi chờ được chia thịt lợn.
Vương Tú Chi vừa đến đã lại gần Giang Thanh Nguyệt, "Nguyệt Nhi, nghe nói thanh niên tri thức Chu sắp về Bắc Kinh đón Tết, con có muốn đi cùng thằng bé không? Nếu con đi cũng thì mẹ sẽ chuẩn bị sớm một chút, may cho con thêm mấy bộ quần áo mới."
Giang Thanh Nguyệt lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích: "Không cần đâu, mẹ, lần này chỉ có mình anh ấy về thôi. Anh ấy phải về nói chuyện với gia đình anh ấy về chuyện hôn lễ trước đã. Về phần con thì đợi đến lần sau đi."
Vương Tú Chi nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, mẹ lo lắng nếu con đột nhiên đi đến như thế này sẽ bị người trên thành phố bắt nạt. Cứ như vậy đi, sau dịp Tết Nguyên Đán con về đấy cũng được."
"Con biết mà mẹ."
Thịt lợn đang được phân phát sôi nổi trên sân phơi thì bỗng có tiếng chuông xe đạp vang lên.
Mọi người ngẩng đầu lên, thấy người đến đây là người đưa thư.
"Đồng chí Giang Thanh Nguyệt có ở đây không?"
Trong lòng Giang Thanh Nguyệt vui mừng, chẳng lẽ chuyện gửi bản thảo lần trước đã được hồi đáp rồi sao?
Vội chạy lại lấy lá thư.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu không thì đã không chủ động chuẩn bị mọi thứ cho mình như vậy!
Như này cũng tốt.
Chu Chính Đình đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn: "Vậy đến lúc đó để tôi xem có thể mua thêm chút thịt hay không. Cô làm nhiều hơn chút, đến lúc đó gửi một ít cho gia đình cô."
Nghĩ đến chuyện mình trở về, cô sẽ phải ở lại đây một mình.
Ít nhiều cũng có chút băn khoăn: “Nếu tôi quay về, cô sẽ phải ở đây một mình, ba mẹ cô sẽ không nói gì đâu phải không?”
Giang Thanh Nguyệt xem thường, "Không sao đâu, tôi đã giải thích với họ rồi, anh cứ yên tâm đi."
"Vậy thì tốt. Một mình cô sống ở đây cũng không an toàn, hay đến lúc tôi đi thì cô chuyển về nhà ba mẹ đẻ đi."
Giang Thanh Nguyệt cảm thấy mình ở một mình sẽ được tự do thoải mái, cô còn ước gì mình có thể sống một mình.
Hơn nữa, bây giờ ở nhà ba mẹ đẻ cũng không rộng lắm.
"Anh đừng lo lắng, đến lúc đó tôi sẽ tự chú ý an toàn."
Chu Chính Đình thấy cô căn bản không nghe theo lời mình nói, anh cũng không có tư cách để nói thêm gì.
Chỉ cảm thấy như mình đúng là đang lo chuyện bao đồng.
Lập tức không lên tiếng nữa.
...
Đến ngày giết lợn ăn Tết trong làng.
Cảnh tượng còn hoành tráng hơn cả lần chia cá trước đó.
Người dân trong làng tụ tập quanh sân phơi, vừa trò chuyện phiếm với nhau, vừa xem náo nhiệt, rồi chờ được chia thịt lợn.
Vương Tú Chi vừa đến đã lại gần Giang Thanh Nguyệt, "Nguyệt Nhi, nghe nói thanh niên tri thức Chu sắp về Bắc Kinh đón Tết, con có muốn đi cùng thằng bé không? Nếu con đi cũng thì mẹ sẽ chuẩn bị sớm một chút, may cho con thêm mấy bộ quần áo mới."
Giang Thanh Nguyệt lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích: "Không cần đâu, mẹ, lần này chỉ có mình anh ấy về thôi. Anh ấy phải về nói chuyện với gia đình anh ấy về chuyện hôn lễ trước đã. Về phần con thì đợi đến lần sau đi."
Vương Tú Chi nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, mẹ lo lắng nếu con đột nhiên đi đến như thế này sẽ bị người trên thành phố bắt nạt. Cứ như vậy đi, sau dịp Tết Nguyên Đán con về đấy cũng được."
"Con biết mà mẹ."
Thịt lợn đang được phân phát sôi nổi trên sân phơi thì bỗng có tiếng chuông xe đạp vang lên.
Mọi người ngẩng đầu lên, thấy người đến đây là người đưa thư.
"Đồng chí Giang Thanh Nguyệt có ở đây không?"
Trong lòng Giang Thanh Nguyệt vui mừng, chẳng lẽ chuyện gửi bản thảo lần trước đã được hồi đáp rồi sao?
Vội chạy lại lấy lá thư.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.