[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 29: Chẳng Lẽ Là Cố Ý Giả Vờ Đáng Thương Để Lấy Lòng Mình Sao?
Thanh Tửu Hoan
13/05/2024
Không ngờ có ngày cô lại dùng cách này để nấu ba bữa một ngày.
Cũng may cách làm loại bánh này không cần kỹ thuật quá cao, cô làm cũng coi như khá thành công.
Nhưng vừa rồi cô chỉ tập trung vào hai việc này, nên quên nấu cơm.
Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt cảm thấy có hơi xấu hổ, vốn dĩ ban đầu muốn ăn một bữa cơm thơm ngon để cảm ơn anh, nhưng cuối cùng lại hăng quá hoá dở.
"Chu Chính Đình, tôi quên nấu cơm rồi, bữa tối nay uống nước đun sôi à?"
Chu Chính Đình ngửi thấy mùi thơm trong nồi, đã cảm thấy đói bụng từ lâu, anh cũng không thèm để ý, "Không sao, tôi vẫn còn sữa mạch nha, lát nữa uống cái đấy là được."
Nói xong, Chu Chính Đình quay người mở tủ, lấy ra một lon sữa mạch nha đưa cho Giang Thanh Nguyệt.
Giang Thanh Nguyệt đã từng nhìn thấy sữa này trên TV, cô cũng biết ở thời đại này, những người có thể uống được sữa mạch nha đều được coi là xuất thân từ những gia đình khá giả.
Giống như nguyên chủ gia đình, mặc dù điều kiện sinh hoạt trong đại đội rất tốt, nhưng bình thường cũng không mua được sữa mạch nha để uống.
Giang Thanh Nguyệt có chút tò mò cầm lấy sữa mạch nha, sau đó múc nước nóng vào bát của Chu Chính Đình.
Khi đồ ăn được bưng lên, Chu Chính Đình hơi cau mày nhìn bát nước đun sôi trước mặt Giang Thanh Nguyệt.
Chẳng lẽ vừa rồi mình không nói rõ ràng sao?
Anh đưa cho cô cả lon sữa mạch nha, nhưng cô vẫn không chịu tự pha cho mình một bát?
Chẳng lẽ đang cố tình giả vờ đáng thương để lấy lòng mình sao?
Chu Chính Đình nheo mắt lại, nghĩ đến việc mình làm hôm nay đã vượt ngoài kế hoạch của bản thân.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người phụ nữ này sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Quyết tâm không để cô có suy nghĩ ảo tưởng này.
Nghĩ đến đây, Chu Chính Đình quay mặt đi, bắt đầu ăn cơm, không nói một lời.
Giang Thanh Nguyệt ở đối diện dường như không thấy có gì lạ cả, cô có chút lo lắng khi nhìn thấy anh đã nếm thử món gà hầm nấm, "Mùi vị thế nào? Có giống với món anh từng ăn trước đây không?"
Chu Chính Đình gật đầu: “Hương vị giống đấy.”
Thật ra nói đúng ra thì còn ngon hơn bất kỳ món gà hầm nấm nào mà anh từng ăn trước đây.
Rõ ràng nguyên liệu giống nhau, ở nhà cũng không có nhiều gia vị, vậy tại sao thứ cô làm lại ngon hơn nhỉ?
Ngay cả bánh ngô cũng mềm vừa phải, khiến anh ăn xong một cái lại không nhịn được ăn thêm một cái nữa.
Không giống như anh, Giang Thanh Nguyệt chỉ ăn một chiếc bánh đã dừng lại.
Buổi tối cô luôn ăn ít, bánh ngô làm từ bột mì, nếu ăn quá nhiều sợ buổi tối sẽ khó tiêu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng may cách làm loại bánh này không cần kỹ thuật quá cao, cô làm cũng coi như khá thành công.
Nhưng vừa rồi cô chỉ tập trung vào hai việc này, nên quên nấu cơm.
Nghĩ đến đây, Giang Thanh Nguyệt cảm thấy có hơi xấu hổ, vốn dĩ ban đầu muốn ăn một bữa cơm thơm ngon để cảm ơn anh, nhưng cuối cùng lại hăng quá hoá dở.
"Chu Chính Đình, tôi quên nấu cơm rồi, bữa tối nay uống nước đun sôi à?"
Chu Chính Đình ngửi thấy mùi thơm trong nồi, đã cảm thấy đói bụng từ lâu, anh cũng không thèm để ý, "Không sao, tôi vẫn còn sữa mạch nha, lát nữa uống cái đấy là được."
Nói xong, Chu Chính Đình quay người mở tủ, lấy ra một lon sữa mạch nha đưa cho Giang Thanh Nguyệt.
Giang Thanh Nguyệt đã từng nhìn thấy sữa này trên TV, cô cũng biết ở thời đại này, những người có thể uống được sữa mạch nha đều được coi là xuất thân từ những gia đình khá giả.
Giống như nguyên chủ gia đình, mặc dù điều kiện sinh hoạt trong đại đội rất tốt, nhưng bình thường cũng không mua được sữa mạch nha để uống.
Giang Thanh Nguyệt có chút tò mò cầm lấy sữa mạch nha, sau đó múc nước nóng vào bát của Chu Chính Đình.
Khi đồ ăn được bưng lên, Chu Chính Đình hơi cau mày nhìn bát nước đun sôi trước mặt Giang Thanh Nguyệt.
Chẳng lẽ vừa rồi mình không nói rõ ràng sao?
Anh đưa cho cô cả lon sữa mạch nha, nhưng cô vẫn không chịu tự pha cho mình một bát?
Chẳng lẽ đang cố tình giả vờ đáng thương để lấy lòng mình sao?
Chu Chính Đình nheo mắt lại, nghĩ đến việc mình làm hôm nay đã vượt ngoài kế hoạch của bản thân.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người phụ nữ này sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Quyết tâm không để cô có suy nghĩ ảo tưởng này.
Nghĩ đến đây, Chu Chính Đình quay mặt đi, bắt đầu ăn cơm, không nói một lời.
Giang Thanh Nguyệt ở đối diện dường như không thấy có gì lạ cả, cô có chút lo lắng khi nhìn thấy anh đã nếm thử món gà hầm nấm, "Mùi vị thế nào? Có giống với món anh từng ăn trước đây không?"
Chu Chính Đình gật đầu: “Hương vị giống đấy.”
Thật ra nói đúng ra thì còn ngon hơn bất kỳ món gà hầm nấm nào mà anh từng ăn trước đây.
Rõ ràng nguyên liệu giống nhau, ở nhà cũng không có nhiều gia vị, vậy tại sao thứ cô làm lại ngon hơn nhỉ?
Ngay cả bánh ngô cũng mềm vừa phải, khiến anh ăn xong một cái lại không nhịn được ăn thêm một cái nữa.
Không giống như anh, Giang Thanh Nguyệt chỉ ăn một chiếc bánh đã dừng lại.
Buổi tối cô luôn ăn ít, bánh ngô làm từ bột mì, nếu ăn quá nhiều sợ buổi tối sẽ khó tiêu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.