[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 26: Lên Núi Hái Nấm Đông
Thanh Tửu Hoan
13/05/2024
Giang Thanh Nguyệt vội vàng xua tay, một con gà như vậy còn không đủ cho cả nhà mỗi người một phần.
Cô thực sự không có mặt mũi để có thể nhận phần đồ ăn này được.
"Mẹ, không cần đâu, con gà này mọi người mang về ăn đi. Chính Đình cũng bắt được một con gà rừng rồi."
Trong khi mọi người đang nhường qua nhường lại thì Lưu Xuân Lan lại quái gở nói: "Số nấm mẹ vừa đưa cho em gái còn sợ chưa đủ à, thế thì đưa hết thịt gà cho em ấy đi, chúng ta đừng ăn nữa."
Giang Vệ Đông không nghe theo, "Con gà rừng này là do em bắt, em muốn cho ai thì cho, chị xen vào làm gì."
Liễu Xuân Lan bỗng nhiên tức giận: "Hừ, ai thèm chứ, con gà rừng này gầy đến nỗi da bọc xương, còn không đủ cho mỗi người được một miếng, không cho ăn thì không ăn."
Vừa dứt lời, lại thấy Chu Chính Đình cầm hai con gà rừng từ trên núi đi xuống.
Thật ra anh đã đứng ở một bên lắng nghe được một lúc rồi.
Lúc đầu không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ mình và Giang Thanh Nguyệt vẫn là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Chỉ cần không quá đáng thì vẫn phải giữ thể diện cho nhau.
Càng không thể bị người khác coi thường chỉ vì một việc tầm thường lông gà vỏ tỏi như này.
Bèn chủ động đứng dậy, chọn một con gà rừng lớn hơn đưa cho Vương Tú Chi: "Khụ khụ, mẹ, con bắt được hai con gà rừng, con này là con biếu ba mẹ."
Nói xong, dường như Chu Chính Đình không quen thay đổi cách xưng hô, sắc mặt đỏ bừng mất tự nhiên.
Vương Tú Chi trợn mắt nhìn con gà rừng được con rể đưa tới, lắp bắp nói: “Con, con, con vừa gọi mẹ là gì?”
"Ấy, sao con bắt được con gà rừng béo như này thế? Không được không được, con mang về cùng Thanh Nguyệt ăn đi. Bây giờ trời lạnh ăn cũng không tệ."
Chu Chính Đình đỏ mặt không chịu trả lời, nhìn Giang Thanh Nguyệt cầu cứu.
Giang Thanh Nguyệt nhanh chóng đẩy con gà rừng tới: "Mẹ, mẹ cầm đi. Đây là chút tấm lòng của Chính Đình, vừa rồi mẹ đã giúp con nhặt rất nhiều nấm rồi mà."
Thấy con gái cũng nói như vậy, cuối cùng Vương Tú Chi cũng chấp nhận, sau đó liếc nhìn hai cô con dâu.
“Nhà thằng cả, tối nay mổ hết hai con gà này rồi hầm với nấm cho mọi người thưởng thức đi.”
“Còn nhà thằng hai, con bé vừa nói một miếng gà cũng không ăn. Hơn nữa đây còn là con gà do nhà Thanh Nguyệt tặng, chắc con bé lại càng không thích ăn, bữa tối nay con chỉ cần xào mỗi nấm cho con bé ăn là được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô thực sự không có mặt mũi để có thể nhận phần đồ ăn này được.
"Mẹ, không cần đâu, con gà này mọi người mang về ăn đi. Chính Đình cũng bắt được một con gà rừng rồi."
Trong khi mọi người đang nhường qua nhường lại thì Lưu Xuân Lan lại quái gở nói: "Số nấm mẹ vừa đưa cho em gái còn sợ chưa đủ à, thế thì đưa hết thịt gà cho em ấy đi, chúng ta đừng ăn nữa."
Giang Vệ Đông không nghe theo, "Con gà rừng này là do em bắt, em muốn cho ai thì cho, chị xen vào làm gì."
Liễu Xuân Lan bỗng nhiên tức giận: "Hừ, ai thèm chứ, con gà rừng này gầy đến nỗi da bọc xương, còn không đủ cho mỗi người được một miếng, không cho ăn thì không ăn."
Vừa dứt lời, lại thấy Chu Chính Đình cầm hai con gà rừng từ trên núi đi xuống.
Thật ra anh đã đứng ở một bên lắng nghe được một lúc rồi.
Lúc đầu không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ mình và Giang Thanh Nguyệt vẫn là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Chỉ cần không quá đáng thì vẫn phải giữ thể diện cho nhau.
Càng không thể bị người khác coi thường chỉ vì một việc tầm thường lông gà vỏ tỏi như này.
Bèn chủ động đứng dậy, chọn một con gà rừng lớn hơn đưa cho Vương Tú Chi: "Khụ khụ, mẹ, con bắt được hai con gà rừng, con này là con biếu ba mẹ."
Nói xong, dường như Chu Chính Đình không quen thay đổi cách xưng hô, sắc mặt đỏ bừng mất tự nhiên.
Vương Tú Chi trợn mắt nhìn con gà rừng được con rể đưa tới, lắp bắp nói: “Con, con, con vừa gọi mẹ là gì?”
"Ấy, sao con bắt được con gà rừng béo như này thế? Không được không được, con mang về cùng Thanh Nguyệt ăn đi. Bây giờ trời lạnh ăn cũng không tệ."
Chu Chính Đình đỏ mặt không chịu trả lời, nhìn Giang Thanh Nguyệt cầu cứu.
Giang Thanh Nguyệt nhanh chóng đẩy con gà rừng tới: "Mẹ, mẹ cầm đi. Đây là chút tấm lòng của Chính Đình, vừa rồi mẹ đã giúp con nhặt rất nhiều nấm rồi mà."
Thấy con gái cũng nói như vậy, cuối cùng Vương Tú Chi cũng chấp nhận, sau đó liếc nhìn hai cô con dâu.
“Nhà thằng cả, tối nay mổ hết hai con gà này rồi hầm với nấm cho mọi người thưởng thức đi.”
“Còn nhà thằng hai, con bé vừa nói một miếng gà cũng không ăn. Hơn nữa đây còn là con gà do nhà Thanh Nguyệt tặng, chắc con bé lại càng không thích ăn, bữa tối nay con chỉ cần xào mỗi nấm cho con bé ăn là được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.