[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Mang Nhãi Con Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 12: Thực Sự Không Có Suất Nào Để Trở Về Thành Phố Sao?
Thanh Tửu Hoan
13/05/2024
Mặc dù Giang Bảo Nghiệp không ngẩng đầu lên, nhưng rõ ràng vẻ mặt có chút dịu lại.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thấy con gái mình như thế này.
Một lúc sau, ông mới thở dài: "Biết mình sai thì có ích gì? Mấu chốt là sau này con định làm gì?"
Giang Thanh Nguyệt giống như một học sinh tiểu học phải tiếp nhận phê bình, trịnh trọng hứa hẹn: "Từ giờ trở đi, con và Chu Chính Đình sẽ sống thật tốt. Khi mùa xuân đến, con cũng sẽ ra đồng kiếm công điểm. Chúng con đều là những người còn trẻ lại khỏe mạnh, không để bản thân bị đói được đâu." .
"Người ta thanh niên có học vấn ở Bắc Kinh sẽ chịu cùng chung sống tốt với con à?"
"Điều đó còn tùy vào mỗi người. Con muốn thử cố gắng một lần xem sao."
"Tùy con, từ nhỏ con đã là đứa bướng bỉnh, không đụng vào ngõ cụt sẽ không biết quay đầu lại."
Nhìn thấy khuôn mặt của ba cô cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, Giang Thanh Nguyệt thầm thở phào, sau đó ngập ngừng hỏi: "Ba, con nghe nói thanh niên có học thức bây giờ cũng có thể trở lại thành phố, chỉ cần có suất là được ạ? "
Giang Bảo Nghiệp lập tức lộ ra nghi hoặc: "Con nghe ai nói?"
"Trước đây từng nghe một số thanh niên có học thức nói, con cũng lo lắng về điều đó đấy."
Giang Bảo Nghiệp cho rằng cô đang lo lắng Chu Chính Đình sẽ bỏ rơi cô trở về thành phố, nên ông kiên quyết nói: “Chỉ cần giữ vững tấm lòng trong lòng, sống chung với nhau thật tốt là được. Đừng nói đến chuyện đại đội của chúng ta chưa có danh sách các suất được trở về thành đi, cho dù có cũng không đến lượt thằng bé.”
"Thật sự không có suất nào để trở về thành phố sao?"
"Ba con là đại đội trưởng bao nhiêu năm, sao còn có thể không rõ chuyện này được?"
Giang Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không biết phải giải thích thế nào với Chu Chính Đình.
Sửng sốt một hồi, mới nhếch khóe môi cứng ngắc lên nói: "Không có cũng được, vậy con về trước đâu."
Cô chưa kịp bước ra khỏi cửa, Giang Bảo Nghiệp đã gọi cô lại từ phía sau: "Thanh Nguyệt…"
"Ba, có chuyện gì nữa ạ?"
Giang Bảo Nghiệp bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt hơi đỏ lên, "Haizzz, khi nào thì con mới thôi để ba và mẹ con phải lo lắng cho con đây? Đến khi con bị ăn khổ mới biết được sự cố gắng vất vả của chúng ta."
“Ba và mẹ con không yêu cầu con phải giàu có quyền lực, chỉ cần con đừng chơi đùa nữa, sống thật tốt là được.”
Mũi Giang Thanh Nguyệt chua xót, vừa cảm thấy tủi thân vừa thấy cảm động, "Ba, ba đừng lo lắng, con hứa với ba, dù sau này có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ sống tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thấy con gái mình như thế này.
Một lúc sau, ông mới thở dài: "Biết mình sai thì có ích gì? Mấu chốt là sau này con định làm gì?"
Giang Thanh Nguyệt giống như một học sinh tiểu học phải tiếp nhận phê bình, trịnh trọng hứa hẹn: "Từ giờ trở đi, con và Chu Chính Đình sẽ sống thật tốt. Khi mùa xuân đến, con cũng sẽ ra đồng kiếm công điểm. Chúng con đều là những người còn trẻ lại khỏe mạnh, không để bản thân bị đói được đâu." .
"Người ta thanh niên có học vấn ở Bắc Kinh sẽ chịu cùng chung sống tốt với con à?"
"Điều đó còn tùy vào mỗi người. Con muốn thử cố gắng một lần xem sao."
"Tùy con, từ nhỏ con đã là đứa bướng bỉnh, không đụng vào ngõ cụt sẽ không biết quay đầu lại."
Nhìn thấy khuôn mặt của ba cô cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, Giang Thanh Nguyệt thầm thở phào, sau đó ngập ngừng hỏi: "Ba, con nghe nói thanh niên có học thức bây giờ cũng có thể trở lại thành phố, chỉ cần có suất là được ạ? "
Giang Bảo Nghiệp lập tức lộ ra nghi hoặc: "Con nghe ai nói?"
"Trước đây từng nghe một số thanh niên có học thức nói, con cũng lo lắng về điều đó đấy."
Giang Bảo Nghiệp cho rằng cô đang lo lắng Chu Chính Đình sẽ bỏ rơi cô trở về thành phố, nên ông kiên quyết nói: “Chỉ cần giữ vững tấm lòng trong lòng, sống chung với nhau thật tốt là được. Đừng nói đến chuyện đại đội của chúng ta chưa có danh sách các suất được trở về thành đi, cho dù có cũng không đến lượt thằng bé.”
"Thật sự không có suất nào để trở về thành phố sao?"
"Ba con là đại đội trưởng bao nhiêu năm, sao còn có thể không rõ chuyện này được?"
Giang Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không biết phải giải thích thế nào với Chu Chính Đình.
Sửng sốt một hồi, mới nhếch khóe môi cứng ngắc lên nói: "Không có cũng được, vậy con về trước đâu."
Cô chưa kịp bước ra khỏi cửa, Giang Bảo Nghiệp đã gọi cô lại từ phía sau: "Thanh Nguyệt…"
"Ba, có chuyện gì nữa ạ?"
Giang Bảo Nghiệp bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt hơi đỏ lên, "Haizzz, khi nào thì con mới thôi để ba và mẹ con phải lo lắng cho con đây? Đến khi con bị ăn khổ mới biết được sự cố gắng vất vả của chúng ta."
“Ba và mẹ con không yêu cầu con phải giàu có quyền lực, chỉ cần con đừng chơi đùa nữa, sống thật tốt là được.”
Mũi Giang Thanh Nguyệt chua xót, vừa cảm thấy tủi thân vừa thấy cảm động, "Ba, ba đừng lo lắng, con hứa với ba, dù sau này có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ sống tốt."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.