Thập Niên 70 Quân Hôn Tiểu Thư Điên Cuồng Mang Hàng Triệu Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 32:

Mạc Mặc

14/11/2024

Nói xong, Điền Thúy Nga xắn tay áo lao về phía Lưu Ái Mai. Lưu Ái Mai hếch cằm lên, nói, “Tôi nói thì sao chứ? Bà định làm gì tôi? Tôi nói sự thật, sao lại không cho tôi nói?”

Thấy hai người sắp đánh nhau, mấy người khác trên xe bò vội can ngăn, “Hai người bình tĩnh lại, bị mấy thanh niên trí thức nhìn thấy không thấy xấu hổ sao?” Ông Tống, người đánh xe, cũng nói, “Đúng đấy, đợi thanh niên trí thức lên xe là tôi phải đi ngay rồi. Muốn đánh thì về mà đánh, đừng làm lỡ việc của mọi người.”

Lúc này Điền Thúy Nga mới dừng tay, trừng mắt nhìn Lưu Ái Mai, “Bà cứ chờ đấy.” Lưu Ái Mai chẳng hề sợ, hừ một tiếng, “Chờ thì chờ, ai sợ ai chứ?”

Nhóm thanh niên trí thức chỉ biết rằng có mâu thuẫn xảy ra, nhưng không rõ ngọn ngành. Khi tất cả đã ngồi lên xe, ông Tống liền giơ roi, đánh xe bò chạy về hướng huyện.

Trên xe bò, mấy bà lớn tuổi nhìn chằm chằm vào các thanh niên trí thức mới, không hề giấu diếm sự tò mò. Sau một lúc ngắm nghía, Lưu Ái Mai quay sang hỏi Giang Thư, “Cô bé, con tên gì?”

Giang Thư biết sớm muộn gì người trong đội sản xuất cũng sẽ biết tên mình, nên cũng chẳng có gì phải giấu. Cô lễ phép đáp, “Dạ, cháu là Giang Thư, thanh niên trí thức mới đến hôm qua.”

Lưu Ái Mai gật gù, rồi lại hỏi, “Giang trí thức này, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa? Nhà con ở đâu? Bố mẹ con làm nghề gì?” Nhìn cách ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng của Giang Thư, bà đoán rằng gia cảnh của cô chắc chắn không tồi. Gia đình khó khăn làm sao nuôi con gái trông xinh xắn, trắng trẻo thế này được?



Giang Thư thấy bà hỏi tới tấp, dò xét từng điều, liền cau mày, không vui lắm. Đây là hỏi tên hay là kiểm tra hộ khẩu? Cô nở nụ cười nhạt, nhìn Lưu Ái Mai rồi nói, “Bà ơi, bà hỏi kỹ vậy chắc là định mời cháu về nhà ăn cơm trưa phải không?”

Câu nói này làm Lưu Ái Mai cứng họng, mím chặt môi, không nói nổi một lời. Đùa à, nhà bà ngay cả người trong nhà còn ăn chẳng đủ no, làm sao mời một thanh niên trí thức chẳng hề quen biết về nhà ăn cơm được? Ban đầu bà còn định bắt chuyện thân thiết với Giang Thư, giờ thì ý định đó cũng bị dập tắt. Cô thanh niên trí thức này cũng quá trơ trẽn, mới nói mấy câu đã định ăn chực nhà bà rồi, mơ tưởng quá!

Thấy Lưu Ái Mai bị vặn lại, Điền Thúy Nga cảm thấy hả hê, tâm trạng rất tốt. Bà quay sang nhìn Giang Thư, trong mắt lộ vẻ tán thưởng. Cô thanh niên trí thức này thoạt nhìn có vẻ hiền lành, ai ngờ lại là người ngoài mềm trong cứng, có cá tính, bà rất thích.

Ban đầu mấy bà trên xe bò đều tò mò về nhóm thanh niên trí thức mới, muốn hỏi han một chút, nhưng thấy kết cục của Lưu Ái Mai, họ chỉ chào hỏi đơn giản rồi không hỏi gì thêm.

Xe bò lắc lư đưa họ đến huyện. Huyện An Phong vào thập niên 70 khá lụp xụp, đường phố là đường đá, hai bên toàn là nhà trệt thấp lè tè, ngay cả nhà hai tầng cũng hiếm gặp. Thị trấn này thật sự thua xa so với Bắc Kinh. Thành phố lớn đúng là khác biệt, Giang Thư thầm nhủ rằng sau này nhất định sẽ đưa bố mẹ rời khỏi đây, quay về Bắc Kinh.

Ông Tống dừng xe lại và nói với mọi người, “Tôi sẽ đợi ở đây, mọi người lo xong thì mau về, đừng chậm trễ quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Hôn Tiểu Thư Điên Cuồng Mang Hàng Triệu Vật Tư Xuống Nông Thôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook