Thập Niên 70 Quân Hôn Tiểu Thư Điên Cuồng Mang Hàng Triệu Vật Tư Xuống Nông Thôn
Chương 33:
Mạc Mặc
14/11/2024
Xuống khỏi xe bò, mọi người mỗi người một việc, tự đi lo công việc của mình.
Thẩm Kiều Kiều và Trương Mộng cùng nhau đến nhà ăn quốc doanh của huyện để ăn sáng, sau đó định ghé vào cửa hàng cung tiêu để mua thêm đồ dùng.
Còn Giang Thư thì vì đã lấy bữa sáng từ không gian nên trực tiếp đi đến trạm thu mua phế phẩm.
Mục đích của Giang Thư khi đến trạm phế liệu là để mua vài tờ báo cũ về dán tường, vì bỏ tiền mua báo mới thì quá lãng phí.
Thị trấn không quá lớn, Giang Thư hỏi thăm vài người qua đường, nhanh chóng tìm được trạm thu mua phế phẩm của huyện.
Trạm thu mua phế phẩm nằm gần ngoại ô thị trấn, nhìn từ bên ngoài, diện tích nơi này khá rộng.
Vừa đến cổng, Giang Thư thấy có một xe chở hàng phế phẩm vừa được đưa về trạm.
Ở cổng trạm có một ông cụ giữ cửa, Giang Thư tiến đến và giải thích ý định của mình với ông.
Nghe lời Giang Thư nói, ông cụ cho cô vào trong để tự do chọn lựa.
Bên trong có rất nhiều báo cũ, Giang Thư muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
Cô đi vào khu vực để báo và sách trong trạm phế liệu. Ở đây có đủ loại vật dụng, không chỉ có báo và sách cũ mà còn có các loại đồ gỗ.
Tuy nhiên, hầu hết những món đồ gỗ này đều đã bị hư hỏng phần nào, muốn mang về dùng phải sửa chữa và lắp ráp lại.
Gia đình của Giang Thư có điều kiện khá tốt, cô cũng đã thấy nhiều, nên cô hiểu biết sơ qua về các loại gỗ của đồ nội thất.
Liếc nhìn một lượt, cô phát hiện trong số các món đồ cũ này có cả gỗ hoàng hoa lê – một loại gỗ quý hiếm, mà lại bị bỏ lẫn vào phế liệu như vậy, thật đáng tiếc.
Giang Thư nhặt một xấp báo, đủ để dán tường.
Thấy khu vực sách có nhiều sách giáo khoa và tài liệu ôn thi cấp ba, cô nghĩ có thể tiện mua về luôn.
Từ nhỏ cô đã rất thông minh, thành tích học tập luôn rất tốt. Hiện tại vì kỳ thi đại học bị tạm ngưng, cô chỉ mới học hết cấp hai thì phải bỏ dở. Thế nhưng ở thế kỷ 21, cô đã hoàn thành chương trình thạc sĩ. Nếu như mạt thế không đến quá nhanh, cô chắc chắn sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ.
Là người đến từ tương lai, Giang Thư biết rằng kỳ thi đại học sẽ được khôi phục trong vài năm tới.
Khi đó, cô nhất định sẽ tham gia thi đại học. Dù ở thời đại nào, bằng cấp vẫn rất quan trọng.
Đặc biệt là vào những năm 70, khi mà nguồn nhân lực còn khan hiếm, đỗ đại học giống như mở ra một chương mới trong cuộc đời, có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh và vươn tới đỉnh cao.
Dù cô vẫn còn nhớ kha khá kiến thức cấp ba, nhưng thời gian đã qua lâu nên không thể tránh khỏi quên mất một số thứ.
Nếu mua mấy cuốn sách giáo khoa này về để thỉnh thoảng ôn lại, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho kỳ thi sắp tới.
Nghĩ vậy, Giang Thư gom thêm các sách giáo khoa và tài liệu ôn thi.
Cô chỉ lấy một ít báo, còn sách giáo khoa cấp ba thì đã chất thành hai chồng dày cộp.
Nhìn thấy cô gái nhỏ dễ dàng xách hai chồng sách đến, ông cụ giữ cửa có chút ngạc nhiên. Cô bé này đúng là có sức mạnh thật đáng nể.
Ông cụ cân số sách báo mà Giang Thư mang đến, tổng cộng nặng hơn 50 cân.
Một cô gái nhỏ mà xách 50 cân đồ đạc như xách một con gà con vậy!
“Ông ơi, mấy thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”
Nghe Giang Thư hỏi, ông cụ mới bừng tỉnh.
“Báo là một xu một cân, sách thì hai xu một cân. Tổng cộng, một đồng nhé.”
Nghe giá ông nói, Giang Thư gật đầu, rồi lấy một đồng từ trong túi ra đưa cho ông.
Thẩm Kiều Kiều và Trương Mộng cùng nhau đến nhà ăn quốc doanh của huyện để ăn sáng, sau đó định ghé vào cửa hàng cung tiêu để mua thêm đồ dùng.
Còn Giang Thư thì vì đã lấy bữa sáng từ không gian nên trực tiếp đi đến trạm thu mua phế phẩm.
Mục đích của Giang Thư khi đến trạm phế liệu là để mua vài tờ báo cũ về dán tường, vì bỏ tiền mua báo mới thì quá lãng phí.
Thị trấn không quá lớn, Giang Thư hỏi thăm vài người qua đường, nhanh chóng tìm được trạm thu mua phế phẩm của huyện.
Trạm thu mua phế phẩm nằm gần ngoại ô thị trấn, nhìn từ bên ngoài, diện tích nơi này khá rộng.
Vừa đến cổng, Giang Thư thấy có một xe chở hàng phế phẩm vừa được đưa về trạm.
Ở cổng trạm có một ông cụ giữ cửa, Giang Thư tiến đến và giải thích ý định của mình với ông.
Nghe lời Giang Thư nói, ông cụ cho cô vào trong để tự do chọn lựa.
Bên trong có rất nhiều báo cũ, Giang Thư muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
Cô đi vào khu vực để báo và sách trong trạm phế liệu. Ở đây có đủ loại vật dụng, không chỉ có báo và sách cũ mà còn có các loại đồ gỗ.
Tuy nhiên, hầu hết những món đồ gỗ này đều đã bị hư hỏng phần nào, muốn mang về dùng phải sửa chữa và lắp ráp lại.
Gia đình của Giang Thư có điều kiện khá tốt, cô cũng đã thấy nhiều, nên cô hiểu biết sơ qua về các loại gỗ của đồ nội thất.
Liếc nhìn một lượt, cô phát hiện trong số các món đồ cũ này có cả gỗ hoàng hoa lê – một loại gỗ quý hiếm, mà lại bị bỏ lẫn vào phế liệu như vậy, thật đáng tiếc.
Giang Thư nhặt một xấp báo, đủ để dán tường.
Thấy khu vực sách có nhiều sách giáo khoa và tài liệu ôn thi cấp ba, cô nghĩ có thể tiện mua về luôn.
Từ nhỏ cô đã rất thông minh, thành tích học tập luôn rất tốt. Hiện tại vì kỳ thi đại học bị tạm ngưng, cô chỉ mới học hết cấp hai thì phải bỏ dở. Thế nhưng ở thế kỷ 21, cô đã hoàn thành chương trình thạc sĩ. Nếu như mạt thế không đến quá nhanh, cô chắc chắn sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ.
Là người đến từ tương lai, Giang Thư biết rằng kỳ thi đại học sẽ được khôi phục trong vài năm tới.
Khi đó, cô nhất định sẽ tham gia thi đại học. Dù ở thời đại nào, bằng cấp vẫn rất quan trọng.
Đặc biệt là vào những năm 70, khi mà nguồn nhân lực còn khan hiếm, đỗ đại học giống như mở ra một chương mới trong cuộc đời, có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh và vươn tới đỉnh cao.
Dù cô vẫn còn nhớ kha khá kiến thức cấp ba, nhưng thời gian đã qua lâu nên không thể tránh khỏi quên mất một số thứ.
Nếu mua mấy cuốn sách giáo khoa này về để thỉnh thoảng ôn lại, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho kỳ thi sắp tới.
Nghĩ vậy, Giang Thư gom thêm các sách giáo khoa và tài liệu ôn thi.
Cô chỉ lấy một ít báo, còn sách giáo khoa cấp ba thì đã chất thành hai chồng dày cộp.
Nhìn thấy cô gái nhỏ dễ dàng xách hai chồng sách đến, ông cụ giữ cửa có chút ngạc nhiên. Cô bé này đúng là có sức mạnh thật đáng nể.
Ông cụ cân số sách báo mà Giang Thư mang đến, tổng cộng nặng hơn 50 cân.
Một cô gái nhỏ mà xách 50 cân đồ đạc như xách một con gà con vậy!
“Ông ơi, mấy thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”
Nghe Giang Thư hỏi, ông cụ mới bừng tỉnh.
“Báo là một xu một cân, sách thì hai xu một cân. Tổng cộng, một đồng nhé.”
Nghe giá ông nói, Giang Thư gật đầu, rồi lấy một đồng từ trong túi ra đưa cho ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.