[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều
Chương 25: Vào Chợ Đen (2)
Mộc Mộc Tiểu Khả Ái
19/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong, không đợi Nhạc Kỷ Minh nói thêm gì nữa, bà ấy vội vàng ra khỏi cửa, đi gặp bác sĩ Tiền ở bên cạnh để xác nhận lại rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
——
Ở bên kia, sau khi Tề Đường rời khỏi công viên, cô lang thang khắp thành phố để tìm chợ đen.
Ăn mặc đồng phục học sinh nên cô cũng không bị người khác nghi ngờ, khi cô gặp được những người đeo băng đỏ trên đường, thì họ cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, mà không để ý nhiều.
Sau hơn hai giờ tìm kiếm, Tề Đường cuối cùng cũng tìm được một chỗ chợ đen, nó nằm trong con hẻm giữa xưởng dệt bông và xưởng sản xuất găng tay.
Theo quan sát của cô, quanh đây luôn có người đi lại, còn có khá nhiều người ra vào, khi đi vào trông họ có vẻ thoải mái nhưng khi đi ra trong mắt lại tràn đầy sự cảnh giác.
Cô tìm một nơi vắng vẻ để trốn vào không gian, bắt đầu nhanh chóng thay đồ hóa trang trong phòng thay đồ, khoảng nửa giờ sau, một người phụ nữ trung niên có những đốm vàng trên mặt lại xuất hiện ở nơi Tề Đường vừa biến mất.
Người phụ nữ trung niên quấn một chiếc khăn màu xám trên đầu, sau lưng đeo một chiếc túi da rắn màu vàng phân u-rê, chậm rãi đi về phía trước.
Nói tới bộ trang phục đang mặc trên người này, muốn gom đầy đủ một bộ cũng không dễ dàng gì với Tề Đường.
Chiếc khăn trên đầu cô vốn là một mảnh giẻ rách mà cô vốn định vứt đi, dùng chiếc khăn mới thật sự quá phô trương, nếu không có trong không gian thì không thể phục chế được, cô không đành lòng làm nó rách nát.
Chiếc túi da rắn phân urê màu vàng được cô mang về nhà khi đang đựng nông sản, may mắn là trên đó không có dòng chữ nào, lăn nó xuống đất mấy lần cũng gần giống như những chiếc túi da rắn thường thấy trên đường phố ở niên đại này.
Về phần quần áo, thân trên là một chiếc áo khoác rách nát đã không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu của nguyên chủ, trong trí nhớ của cô, hình như Tề Hồng Anh đã mặc nó mấy năm rồi đưa cho cô.
Quần áo như vậy thực ra khá phổ biến ở thời đại này, ít nhất dọc đường đi cô đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ trung niên và lớn tuổi mặc, nên cô cũng không sợ bị lộ tẩy.
Phần thân dưới dễ xử lý hơn, chiếc quần đen cũ kỹ và một đôi giày vải rách nát gần như lộ ra cả ngón chân.
Thật sự là không nói thì trước khi rời khỏi không gian, Tề Hồng Đường nhìn vào gương, cô gần như không nhận ra người trong gương chính là mình.
Cô ôm túi da rắn chậm rãi đi về phía lối vào con hẻm mà cô đang tìm, ánh mắt cô vô tình liếc nhìn hai chàng trai trẻ đang ngồi xổm ở lối vào con hẻm, bước chân của Tề Hồng Đường hơi chậm lại.
Đúng như dự đoán, khi cô thể hiện rõ ý định muốn đến gần lối vào con hẻm, hai người đàn ông gần như đứng dậy cùng lúc và cảnh giác nhìn cô.
Nói xong, không đợi Nhạc Kỷ Minh nói thêm gì nữa, bà ấy vội vàng ra khỏi cửa, đi gặp bác sĩ Tiền ở bên cạnh để xác nhận lại rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
——
Ở bên kia, sau khi Tề Đường rời khỏi công viên, cô lang thang khắp thành phố để tìm chợ đen.
Ăn mặc đồng phục học sinh nên cô cũng không bị người khác nghi ngờ, khi cô gặp được những người đeo băng đỏ trên đường, thì họ cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, mà không để ý nhiều.
Sau hơn hai giờ tìm kiếm, Tề Đường cuối cùng cũng tìm được một chỗ chợ đen, nó nằm trong con hẻm giữa xưởng dệt bông và xưởng sản xuất găng tay.
Theo quan sát của cô, quanh đây luôn có người đi lại, còn có khá nhiều người ra vào, khi đi vào trông họ có vẻ thoải mái nhưng khi đi ra trong mắt lại tràn đầy sự cảnh giác.
Cô tìm một nơi vắng vẻ để trốn vào không gian, bắt đầu nhanh chóng thay đồ hóa trang trong phòng thay đồ, khoảng nửa giờ sau, một người phụ nữ trung niên có những đốm vàng trên mặt lại xuất hiện ở nơi Tề Đường vừa biến mất.
Người phụ nữ trung niên quấn một chiếc khăn màu xám trên đầu, sau lưng đeo một chiếc túi da rắn màu vàng phân u-rê, chậm rãi đi về phía trước.
Nói tới bộ trang phục đang mặc trên người này, muốn gom đầy đủ một bộ cũng không dễ dàng gì với Tề Đường.
Chiếc khăn trên đầu cô vốn là một mảnh giẻ rách mà cô vốn định vứt đi, dùng chiếc khăn mới thật sự quá phô trương, nếu không có trong không gian thì không thể phục chế được, cô không đành lòng làm nó rách nát.
Chiếc túi da rắn phân urê màu vàng được cô mang về nhà khi đang đựng nông sản, may mắn là trên đó không có dòng chữ nào, lăn nó xuống đất mấy lần cũng gần giống như những chiếc túi da rắn thường thấy trên đường phố ở niên đại này.
Về phần quần áo, thân trên là một chiếc áo khoác rách nát đã không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu của nguyên chủ, trong trí nhớ của cô, hình như Tề Hồng Anh đã mặc nó mấy năm rồi đưa cho cô.
Quần áo như vậy thực ra khá phổ biến ở thời đại này, ít nhất dọc đường đi cô đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ trung niên và lớn tuổi mặc, nên cô cũng không sợ bị lộ tẩy.
Phần thân dưới dễ xử lý hơn, chiếc quần đen cũ kỹ và một đôi giày vải rách nát gần như lộ ra cả ngón chân.
Thật sự là không nói thì trước khi rời khỏi không gian, Tề Hồng Đường nhìn vào gương, cô gần như không nhận ra người trong gương chính là mình.
Cô ôm túi da rắn chậm rãi đi về phía lối vào con hẻm mà cô đang tìm, ánh mắt cô vô tình liếc nhìn hai chàng trai trẻ đang ngồi xổm ở lối vào con hẻm, bước chân của Tề Hồng Đường hơi chậm lại.
Đúng như dự đoán, khi cô thể hiện rõ ý định muốn đến gần lối vào con hẻm, hai người đàn ông gần như đứng dậy cùng lúc và cảnh giác nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.