[Thập Niên 70] Quân Sủng, Từ Chối Về Nông Thôn Sau Khi Được Nam Nhân Cưng Chiều
Chương 26: Vào Chợ Đen (3)
Mộc Mộc Tiểu Khả Ái
19/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tề Hồng Đường biết hai người này rất có thể là lính canh, chợ đen tọa lạc ở đây, đoán chừng người tiêu dùng chủ yếu ở đó là công nhân viên chức trong xưởng và gia đình của họ.
Những người ăn cơm nhà nước giống như họ, sợ nhất sẽ gặp rắc rối, một khi bị bắt được, không những bị mất việc mà còn bị bắt bỏ tù.
Biểu cảm trên mặt Tề Hồng Đường rất thành thật hiền lành, cô cởi túi da rắn sau lưng, mở miệng túi ra, kéo về phía người đàn ông đang đứng bên phải kia, thấp giọng nói: “Trong nhà có thằng cả sắp kết hôn, không có cách nào, nên lấy đồ ăn đến để đổi lấy một ít phiếu về."
Để che giấu người khác, chiếc túi da rắn của cô đựng một túi bột mì, một túi gạo và hai con gà đông lạnh đã làm sạch lông.
Bây giờ thời tiết lạnh, gà đông lạnh được Tề Hồng Đường dùng giấy báo ở nhà bọc lại, trong thời gian ngắn sẽ không bị rã đông nhiều.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, thấy Tề Hồng Đường giống như một người phụ nữ nông thôn, sự nghi ngờ trong lòng họ hoàn toàn bị xua tan.
Bọn họ là công nhân của xưởng sản xuất găng tay ở phía sau, tuy nguồn cung cấp đồ ăn ngày thường cũng ổn định, nhưng khi nhân khẩu trong nhà tăng lên thì không đủ ăn, hơn nữa mỗi tháng chỉ nhận được một cân phiếu thịt.
Vì vậy, một số người đứng đầu trong viện người nhà, nên chợ đen này đã được thành lập một cách lặng lẽ, mở cửa vào thứ sáu và thứ bảy hàng tuần, có rất nhiều người túc trực.
Họ có tiền có phiếu, nhiều người ở các vùng nông thôn xung quanh nghe tin, lấy trứng gà và lương thực tinh trong nhà để đổi lấy tiền và phiếu, phụ nữ nông thôn về cơ bản ăn mặc giống như Tề Hồng Đường, họ nhìn thấy rất nhiều nên cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Người đàn ông bên phải hất cằm, ra hiệu cho Tề Hồng Đường đi vào.
Thấy mọi việc suôn sẻ như vậy, Tề Hồng Đường thở phào nhẹ nhõm, lại cầm túi da rắn lên, đi vào trong ngõ.
Sau khi rẽ qua hai ngã tư, cách đó không xa là một ngôi nhà dân bị bỏ hoang, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người di chuyển bên trong.
Tề Hồng Đường không hề bỏ qua những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào mình, cô tiếp tục bước vào nhà như không biết gì cả.
Sau khi vào nhà, cô thấy bên trong trông giống như một khu chợ nhỏ, trên mặt đất ở hai bên bày rất nhiều thứ theo thứ tự.
Có người tỉ mỉ thì trải một mảnh vải cũ hoặc cỏ bên dưới, người không tỉ mỉ thì trực tiếp đặt xuống đất, mọi người đều yên tĩnh đến lạ thường, dù muốn giao dịch cũng phải hạ giọng cực kỳ thấp.
Khi có người lạ xuất hiện, rất nhiều người trong đám người đều có chút cảnh giác, liếc nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì thì lại quay đi.
Không có ai quan tâm tới Hồng Đường khiến cô cũng thoải mái hơn, cô đảo mắt nhìn quanh phòng, tìm được một vị trí trống trong góc, ngồi xổm xuống, lấy hai con gà đông lạnh ra trước, rồi trải tờ báo xuống đất.
Tề Hồng Đường biết hai người này rất có thể là lính canh, chợ đen tọa lạc ở đây, đoán chừng người tiêu dùng chủ yếu ở đó là công nhân viên chức trong xưởng và gia đình của họ.
Những người ăn cơm nhà nước giống như họ, sợ nhất sẽ gặp rắc rối, một khi bị bắt được, không những bị mất việc mà còn bị bắt bỏ tù.
Biểu cảm trên mặt Tề Hồng Đường rất thành thật hiền lành, cô cởi túi da rắn sau lưng, mở miệng túi ra, kéo về phía người đàn ông đang đứng bên phải kia, thấp giọng nói: “Trong nhà có thằng cả sắp kết hôn, không có cách nào, nên lấy đồ ăn đến để đổi lấy một ít phiếu về."
Để che giấu người khác, chiếc túi da rắn của cô đựng một túi bột mì, một túi gạo và hai con gà đông lạnh đã làm sạch lông.
Bây giờ thời tiết lạnh, gà đông lạnh được Tề Hồng Đường dùng giấy báo ở nhà bọc lại, trong thời gian ngắn sẽ không bị rã đông nhiều.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, thấy Tề Hồng Đường giống như một người phụ nữ nông thôn, sự nghi ngờ trong lòng họ hoàn toàn bị xua tan.
Bọn họ là công nhân của xưởng sản xuất găng tay ở phía sau, tuy nguồn cung cấp đồ ăn ngày thường cũng ổn định, nhưng khi nhân khẩu trong nhà tăng lên thì không đủ ăn, hơn nữa mỗi tháng chỉ nhận được một cân phiếu thịt.
Vì vậy, một số người đứng đầu trong viện người nhà, nên chợ đen này đã được thành lập một cách lặng lẽ, mở cửa vào thứ sáu và thứ bảy hàng tuần, có rất nhiều người túc trực.
Họ có tiền có phiếu, nhiều người ở các vùng nông thôn xung quanh nghe tin, lấy trứng gà và lương thực tinh trong nhà để đổi lấy tiền và phiếu, phụ nữ nông thôn về cơ bản ăn mặc giống như Tề Hồng Đường, họ nhìn thấy rất nhiều nên cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Người đàn ông bên phải hất cằm, ra hiệu cho Tề Hồng Đường đi vào.
Thấy mọi việc suôn sẻ như vậy, Tề Hồng Đường thở phào nhẹ nhõm, lại cầm túi da rắn lên, đi vào trong ngõ.
Sau khi rẽ qua hai ngã tư, cách đó không xa là một ngôi nhà dân bị bỏ hoang, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người di chuyển bên trong.
Tề Hồng Đường không hề bỏ qua những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào mình, cô tiếp tục bước vào nhà như không biết gì cả.
Sau khi vào nhà, cô thấy bên trong trông giống như một khu chợ nhỏ, trên mặt đất ở hai bên bày rất nhiều thứ theo thứ tự.
Có người tỉ mỉ thì trải một mảnh vải cũ hoặc cỏ bên dưới, người không tỉ mỉ thì trực tiếp đặt xuống đất, mọi người đều yên tĩnh đến lạ thường, dù muốn giao dịch cũng phải hạ giọng cực kỳ thấp.
Khi có người lạ xuất hiện, rất nhiều người trong đám người đều có chút cảnh giác, liếc nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì thì lại quay đi.
Không có ai quan tâm tới Hồng Đường khiến cô cũng thoải mái hơn, cô đảo mắt nhìn quanh phòng, tìm được một vị trí trống trong góc, ngồi xổm xuống, lấy hai con gà đông lạnh ra trước, rồi trải tờ báo xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.