Thập Niên 70: Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại
Chương 25:
Lam Thiên
10/12/2024
Tháng tám đã vào mùa thu hoạch, khắp nơi trên cánh đồng là những người đang làm việc.
Kỷ Nghênh Hạ đeo gùi sau lưng đi cắt cỏ cho lợn. Lần này cô đi một mình. Làng Kỷ nằm sát bên núi lớn, cô nghe bà nội kể rằng trong núi thường xuyên có thú dữ xuất hiện.
Vào những ngày nông nhàn, thanh niên trong làng thường tụ tập thành nhóm đi săn. Lúc này, quản lý súng đạn chưa nghiêm ngặt, có súng thì việc săn bắn trở nên dễ dàng hơn. Họ thường săn được nhiều thú sau mỗi chuyến đi. Cô từng thấy trong nhà của bác cả có một khẩu súng săn. Dù tò mò, cô cũng không nghĩ đến việc lấy ra xem. Không có súng săn, cô vẫn có cách săn được thú. Người luyện võ mà chỉ biết dựa vào ngoại lực thì đó là sự sỉ nhục với bản thân.
Lần này cô chọn đi một mình cũng là để thăm thú trong núi, nên không rủ Kỷ Hiểu Nguyệt cùng đi. Dù sao, trong núi rất khó đoán trước điều gì, cô có võ nghệ, không sợ hãi. Nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ là người bình thường, nếu gặp nguy hiểm, cô không biết phải giải thích sao với gia đình. Vì sự an toàn, cô quyết định đi một mình.
Mấy ngày nay, cô chưa được ăn miếng thịt nào. Dù không quan trọng, nhưng để luyện võ, cô cần bồi bổ cơ thể. Chỉ ăn rau củ là không đủ. Cô cũng ngại mở lời nhờ bác hay bà nội mua thịt, bởi thời buổi này, muốn mua thịt phải có tem phiếu, đâu phải muốn là mua được. Vậy nên cô nghĩ, muốn ăn thịt thì phải tự mình tìm cách.
Về chuyện săn bắn, cô rất quen thuộc. Ở kiếp trước, từ nhỏ cha cô đã thường dẫn cô và chồng mình đi khắp núi săn bắn. Từ những con nhỏ như gà rừng, thỏ rừng, đến những con lớn như gấu, nai rừng, họ đều từng săn được. Có lần, họ thậm chí còn giết chết một con hổ. Vì vậy, mấy ngày không được ăn thịt, cô liền nhắm đến ngọn núi sau làng Kỷ.
Kỷ Nghênh Hạ ra khỏi nhà ngay sau bữa sáng, trên người mặc bộ quần áo vá chằng chịt. Dù sao cũng đi vào rừng, không thích hợp mặc đồ mới. Giờ đây, cô đã dần học được cách tiết kiệm.
Trời vẫn còn hơi nóng. Cô mang theo một bình nước. Khi cảm thấy khát, cô lau mồ hôi, uống một chút nước rồi tiếp tục đi vào rừng. Trên đường, cô thấy một số loại dược liệu thường gặp, liền tiện tay hái. Nhiều nhất là những trái kỷ tử dại, loại này ngâm rượu rất ngon. Cô vừa đi vừa hái, đến khi vào sâu trong núi thì đã gần trưa. May mà trước khi đi, cô đã nói với bà nội rằng trưa nay sẽ không về, nếu không, chẳng kiếm được gì đã phải quay về.
Cô mang theo bánh màn thầu thô và dưa muối ăn sáng. Định ngồi nghỉ ăn chút gì đó thì bỗng nhiên một con thỏ xám chạy vụt qua trước mặt cô. Lòng cô bỗng vui mừng. Đi xa như vậy mà không thấy bóng dáng con vật nào, cô còn tưởng trong núi chẳng có bao nhiêu thú. Ai ngờ, vừa ngồi xuống đã thấy ngay một con thỏ.
Cô nín thở tập trung, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một viên đá. Chờ đến lúc con thỏ ngừng lại, cô lật tay phải, ngón tay cái bật nhẹ, viên đá lao vút về phía con thỏ, trúng ngay đầu nó.
Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười đắc ý, bước vài bước đến chỗ con thỏ, xách nó lên tay. Cô nhấc thử rồi bĩu môi, có vẻ không hài lòng. Con thỏ này gầy quá, chẳng mấy thịt! Người thời này thiếu ăn, đến thỏ cũng gầy nhom, chẳng có chút béo tốt nào. Thôi kệ, dù ít vẫn còn hơn không, cô tự an ủi mình.
Cô bỏ con thỏ vào gùi, lấy màn thầu ra ăn chậm rãi. Màn thầu đã nguội, khô khốc, khó nuốt, nhưng cô vẫn cố ăn một cái kèm nước lọc. Cả buổi chiều còn dài, không ăn thì không có sức.
Ăn xong, cô lại tiếp tục khám phá trong rừng. Càng vào sâu, thú săn càng nhiều. Chẳng mấy chốc, trong gùi của cô đã có thêm hai con thỏ và bốn con gà rừng. Cô dừng lại nghỉ ngơi, mặc dù không quá mệt nhưng miệng đã khát. May mà cô mang đủ nước.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vang lên từ phía xa.
Cô cảnh giác quay lại, đó là gì?
Cô nhíu mày lắng nghe.
Là tiếng người!
Hơn nữa là tiếng của một người đàn ông!
Có người bị thương! Cô đoán. Và lại bị thương trong khu rừng sâu này!
Cứu hay không cứu?
Nếu cứu, lỡ đó là người xấu thì sao?
Nếu không cứu, nhỡ đó là người làng Kỷ hoặc dân làng bên cạnh thì sao?
Kỷ Nghênh Hạ bối rối, không biết nên làm thế nào. Cứu người, thực lòng cô sợ phiền phức. Nhưng không cứu, cô lại thấy áy náy. Dẫu sao, đây là nơi rừng sâu núi thẳm, rất khó để tự cứu mình nếu gặp nạn...
Kỷ Nghênh Hạ đeo gùi sau lưng đi cắt cỏ cho lợn. Lần này cô đi một mình. Làng Kỷ nằm sát bên núi lớn, cô nghe bà nội kể rằng trong núi thường xuyên có thú dữ xuất hiện.
Vào những ngày nông nhàn, thanh niên trong làng thường tụ tập thành nhóm đi săn. Lúc này, quản lý súng đạn chưa nghiêm ngặt, có súng thì việc săn bắn trở nên dễ dàng hơn. Họ thường săn được nhiều thú sau mỗi chuyến đi. Cô từng thấy trong nhà của bác cả có một khẩu súng săn. Dù tò mò, cô cũng không nghĩ đến việc lấy ra xem. Không có súng săn, cô vẫn có cách săn được thú. Người luyện võ mà chỉ biết dựa vào ngoại lực thì đó là sự sỉ nhục với bản thân.
Lần này cô chọn đi một mình cũng là để thăm thú trong núi, nên không rủ Kỷ Hiểu Nguyệt cùng đi. Dù sao, trong núi rất khó đoán trước điều gì, cô có võ nghệ, không sợ hãi. Nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ là người bình thường, nếu gặp nguy hiểm, cô không biết phải giải thích sao với gia đình. Vì sự an toàn, cô quyết định đi một mình.
Mấy ngày nay, cô chưa được ăn miếng thịt nào. Dù không quan trọng, nhưng để luyện võ, cô cần bồi bổ cơ thể. Chỉ ăn rau củ là không đủ. Cô cũng ngại mở lời nhờ bác hay bà nội mua thịt, bởi thời buổi này, muốn mua thịt phải có tem phiếu, đâu phải muốn là mua được. Vậy nên cô nghĩ, muốn ăn thịt thì phải tự mình tìm cách.
Về chuyện săn bắn, cô rất quen thuộc. Ở kiếp trước, từ nhỏ cha cô đã thường dẫn cô và chồng mình đi khắp núi săn bắn. Từ những con nhỏ như gà rừng, thỏ rừng, đến những con lớn như gấu, nai rừng, họ đều từng săn được. Có lần, họ thậm chí còn giết chết một con hổ. Vì vậy, mấy ngày không được ăn thịt, cô liền nhắm đến ngọn núi sau làng Kỷ.
Kỷ Nghênh Hạ ra khỏi nhà ngay sau bữa sáng, trên người mặc bộ quần áo vá chằng chịt. Dù sao cũng đi vào rừng, không thích hợp mặc đồ mới. Giờ đây, cô đã dần học được cách tiết kiệm.
Trời vẫn còn hơi nóng. Cô mang theo một bình nước. Khi cảm thấy khát, cô lau mồ hôi, uống một chút nước rồi tiếp tục đi vào rừng. Trên đường, cô thấy một số loại dược liệu thường gặp, liền tiện tay hái. Nhiều nhất là những trái kỷ tử dại, loại này ngâm rượu rất ngon. Cô vừa đi vừa hái, đến khi vào sâu trong núi thì đã gần trưa. May mà trước khi đi, cô đã nói với bà nội rằng trưa nay sẽ không về, nếu không, chẳng kiếm được gì đã phải quay về.
Cô mang theo bánh màn thầu thô và dưa muối ăn sáng. Định ngồi nghỉ ăn chút gì đó thì bỗng nhiên một con thỏ xám chạy vụt qua trước mặt cô. Lòng cô bỗng vui mừng. Đi xa như vậy mà không thấy bóng dáng con vật nào, cô còn tưởng trong núi chẳng có bao nhiêu thú. Ai ngờ, vừa ngồi xuống đã thấy ngay một con thỏ.
Cô nín thở tập trung, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một viên đá. Chờ đến lúc con thỏ ngừng lại, cô lật tay phải, ngón tay cái bật nhẹ, viên đá lao vút về phía con thỏ, trúng ngay đầu nó.
Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười đắc ý, bước vài bước đến chỗ con thỏ, xách nó lên tay. Cô nhấc thử rồi bĩu môi, có vẻ không hài lòng. Con thỏ này gầy quá, chẳng mấy thịt! Người thời này thiếu ăn, đến thỏ cũng gầy nhom, chẳng có chút béo tốt nào. Thôi kệ, dù ít vẫn còn hơn không, cô tự an ủi mình.
Cô bỏ con thỏ vào gùi, lấy màn thầu ra ăn chậm rãi. Màn thầu đã nguội, khô khốc, khó nuốt, nhưng cô vẫn cố ăn một cái kèm nước lọc. Cả buổi chiều còn dài, không ăn thì không có sức.
Ăn xong, cô lại tiếp tục khám phá trong rừng. Càng vào sâu, thú săn càng nhiều. Chẳng mấy chốc, trong gùi của cô đã có thêm hai con thỏ và bốn con gà rừng. Cô dừng lại nghỉ ngơi, mặc dù không quá mệt nhưng miệng đã khát. May mà cô mang đủ nước.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vang lên từ phía xa.
Cô cảnh giác quay lại, đó là gì?
Cô nhíu mày lắng nghe.
Là tiếng người!
Hơn nữa là tiếng của một người đàn ông!
Có người bị thương! Cô đoán. Và lại bị thương trong khu rừng sâu này!
Cứu hay không cứu?
Nếu cứu, lỡ đó là người xấu thì sao?
Nếu không cứu, nhỡ đó là người làng Kỷ hoặc dân làng bên cạnh thì sao?
Kỷ Nghênh Hạ bối rối, không biết nên làm thế nào. Cứu người, thực lòng cô sợ phiền phức. Nhưng không cứu, cô lại thấy áy náy. Dẫu sao, đây là nơi rừng sâu núi thẳm, rất khó để tự cứu mình nếu gặp nạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.