Thập Niên 70: Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại
Chương 26:
Lam Thiên
10/12/2024
Ở nơi rừng sâu núi thẳm, rất hiếm người qua lại. Nếu người này có mệnh hệ gì, cô chắc chắn sẽ day dứt. Dù cô không phải người tốt gì, nhưng cũng chẳng phải người xấu!
Vậy cứ cứu đi! Kỷ Nghênh Hạ ngừng suy nghĩ. Dù người đó là ai, cô cũng quyết định cứu. Cứu người rồi, cô sẽ không phải hối hận hay cắn rứt lương tâm. Dù người đó là kẻ xấu, cô tin với võ nghệ của mình, đối phương cũng không phải đối thủ. Vậy thì sợ gì chứ?
Cô thả một chút nội lực, để luồng khí nhẹ nhàng theo gió tìm đến nơi phát ra tiếng rên rỉ. Thông qua nội lực, cô nhận ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi, và quan trọng là không phải người xấu. Từ luồng khí của anh ta, cô cảm nhận được toàn bộ là khí chất chính nghĩa. Cô thở phào nhẹ nhõm, không phải người xấu thì tốt, vậy thì không cần lo lắng. Thu hồi nội lực, cô nhanh chóng bước về phía đó.
Đó là một cái hố lớn. Từ xa, cô đã thấy một cái đầu đen xù xì lộ ra. Cô dừng lại, tiến tới gần hơn để nhìn rõ tình hình. Khi thấy rõ, cô ngẩn người.
Ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã nhận ra đây là một người lính trẻ. Anh mặc bộ quân phục, có lẽ chân bị gãy, máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương. Anh cao lớn, vai rộng, hông hẹp, cơ thể rắn chắc, rõ ràng là kết quả của sự huấn luyện lâu dài. Đôi mắt sâu thẳm của anh toát lên vẻ kiên cường và không khuất phục. Dù rơi vào tình cảnh thế này, anh cũng không hề tỏ ra suy sụp.
Người lính tên là Diệp Cẩm Trình. Anh nằm trong hố, mặt ngửa lên trời, chân phải bị thương, vết gãy chảy máu rỉ rả. Vốn dĩ chân anh đã bị thương từ trước, đi lại tập tễnh, hôm nay dựa vào ý chí mà đi đến đây, nhưng không may trượt ngã xuống hố. Giờ đây vết thương có lẽ nặng hơn.
Anh mím chặt môi để không phát ra tiếng, nhưng cơn đau ở chân quá sức chịu đựng. Biết rằng xung quanh không có ai, anh để bản thân rên rỉ khe khẽ để xả bớt cơn đau. Nào ngờ lại nghe tiếng bước chân đều đặn từ phía trên. Có người tới, và bước chân này cho thấy người đó đã được huấn luyện. Anh thầm nhẹ nhõm, có người đến là tốt rồi, nếu không, anh chẳng biết sẽ phải nằm đây đến khi nào.
Nhưng khi thấy người đến là một cô gái nhỏ nhắn, anh hơi thất vọng. Cô bé này mảnh mai như vậy, liệu có thể kéo anh lên không?
"Ê, cần giúp không?" Kỷ Nghênh Hạ hỏi, không biết rằng Diệp Cẩm Trình đang nghĩ ngợi. Nếu biết, chắc chắn cô sẽ khinh bỉ anh vì nhìn mặt mà bắt hình dong.
Dù cô trông yếu ớt, nhưng tấm lòng thì tốt. Anh cố kéo căng khóe môi cứng đờ, “Cô làm được không?” Nhưng lời nói ra lại mang chút khích bác.
Kỷ Nghênh Hạ nghẹn họng. Người này như vậy rồi mà còn thời gian xem thường cô?
"Có làm được hay không thì thử mới biết chứ!" Cô thách thức, tuy cảm thấy lời này có chút mờ ám nhưng không rảnh để nghĩ nhiều.
Diệp Cẩm Trình cũng cảm thấy câu nói này không ổn, nhưng cũng chẳng bận tâm. Anh nhướng mày, “Tôi sợ cô cứu tôi không được, lại bị liên lụy, thế thì không đáng.”
Kỷ Nghênh Hạ chẳng thèm cảm kích thiện ý của anh. Cô đã quyết định cứu người thì chắc chắn đủ khả năng, nếu không cô đã về gọi người giúp. Từ trước đến giờ, cô luôn làm việc lượng sức mình, chuyện không làm nổi thì không bao giờ nhận. Vậy mà anh lại coi thường cô? Hừ, cô mỉa mai: “Anh là đàn ông mà sao lại ngã xuống đây? Nếu không gặp tôi, anh biết đến bao giờ mới có người phát hiện ra?”
Diệp Cẩm Trình nhún vai, “Xem ra tôi may mắn, nên mới gặp cô.”
Kỷ Nghênh Hạ hừ lạnh, không muốn đôi co thêm. Cô nói: “Chờ đó, tôi đi tìm mấy cây gậy.”
Không đợi anh đáp, cô đặt gùi xuống rồi xoay người đi.
Diệp Cẩm Trình nhướng mày, xem ra cô gái này là kiểu nóng tính.
Chẳng bao lâu, cô đã quay lại với hai khúc gỗ to bằng bắp tay.
"Cầm hai tay nắm lấy gậy, tôi sẽ kéo anh lên từ phía sau. Anh thấy được không?" Cô đặt gậy bên cạnh tay anh, nói.
Diệp Cẩm Trình sững người. Thân hình nhỏ bé này thật sự có thể kéo anh lên? Dù anh không nói, nhưng Kỷ Nghênh Hạ nhìn vẻ mặt anh là biết ngay anh đang nghĩ gì.
Cô hừ lạnh: "Rốt cuộc anh có làm được không, làm được thì nói một tiếng! Đàn ông gì mà lắm lời thế?"
Diệp Cẩm Trình nghẹn họng. Cô gái này người nhỏ nhưng tính tình chẳng nhỏ chút nào. Được thôi, làm sao lại không làm được? Là đàn ông thì không thể nói không. Cô đã nói vậy, anh cũng không dây dưa thêm. Cùng lắm, nếu rơi lại xuống hố, anh vẫn chịu được.
Anh nắm chặt lấy gậy, Kỷ Nghênh Hạ đứng sau anh nói: “Nắm chặt đi, tôi kéo đây!”
"Được, cô cứ kéo."
Kỷ Nghênh Hạ âm thầm vận nội lực, một cú kéo đã đưa anh ra khỏi hố.
Vậy cứ cứu đi! Kỷ Nghênh Hạ ngừng suy nghĩ. Dù người đó là ai, cô cũng quyết định cứu. Cứu người rồi, cô sẽ không phải hối hận hay cắn rứt lương tâm. Dù người đó là kẻ xấu, cô tin với võ nghệ của mình, đối phương cũng không phải đối thủ. Vậy thì sợ gì chứ?
Cô thả một chút nội lực, để luồng khí nhẹ nhàng theo gió tìm đến nơi phát ra tiếng rên rỉ. Thông qua nội lực, cô nhận ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi, và quan trọng là không phải người xấu. Từ luồng khí của anh ta, cô cảm nhận được toàn bộ là khí chất chính nghĩa. Cô thở phào nhẹ nhõm, không phải người xấu thì tốt, vậy thì không cần lo lắng. Thu hồi nội lực, cô nhanh chóng bước về phía đó.
Đó là một cái hố lớn. Từ xa, cô đã thấy một cái đầu đen xù xì lộ ra. Cô dừng lại, tiến tới gần hơn để nhìn rõ tình hình. Khi thấy rõ, cô ngẩn người.
Ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã nhận ra đây là một người lính trẻ. Anh mặc bộ quân phục, có lẽ chân bị gãy, máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương. Anh cao lớn, vai rộng, hông hẹp, cơ thể rắn chắc, rõ ràng là kết quả của sự huấn luyện lâu dài. Đôi mắt sâu thẳm của anh toát lên vẻ kiên cường và không khuất phục. Dù rơi vào tình cảnh thế này, anh cũng không hề tỏ ra suy sụp.
Người lính tên là Diệp Cẩm Trình. Anh nằm trong hố, mặt ngửa lên trời, chân phải bị thương, vết gãy chảy máu rỉ rả. Vốn dĩ chân anh đã bị thương từ trước, đi lại tập tễnh, hôm nay dựa vào ý chí mà đi đến đây, nhưng không may trượt ngã xuống hố. Giờ đây vết thương có lẽ nặng hơn.
Anh mím chặt môi để không phát ra tiếng, nhưng cơn đau ở chân quá sức chịu đựng. Biết rằng xung quanh không có ai, anh để bản thân rên rỉ khe khẽ để xả bớt cơn đau. Nào ngờ lại nghe tiếng bước chân đều đặn từ phía trên. Có người tới, và bước chân này cho thấy người đó đã được huấn luyện. Anh thầm nhẹ nhõm, có người đến là tốt rồi, nếu không, anh chẳng biết sẽ phải nằm đây đến khi nào.
Nhưng khi thấy người đến là một cô gái nhỏ nhắn, anh hơi thất vọng. Cô bé này mảnh mai như vậy, liệu có thể kéo anh lên không?
"Ê, cần giúp không?" Kỷ Nghênh Hạ hỏi, không biết rằng Diệp Cẩm Trình đang nghĩ ngợi. Nếu biết, chắc chắn cô sẽ khinh bỉ anh vì nhìn mặt mà bắt hình dong.
Dù cô trông yếu ớt, nhưng tấm lòng thì tốt. Anh cố kéo căng khóe môi cứng đờ, “Cô làm được không?” Nhưng lời nói ra lại mang chút khích bác.
Kỷ Nghênh Hạ nghẹn họng. Người này như vậy rồi mà còn thời gian xem thường cô?
"Có làm được hay không thì thử mới biết chứ!" Cô thách thức, tuy cảm thấy lời này có chút mờ ám nhưng không rảnh để nghĩ nhiều.
Diệp Cẩm Trình cũng cảm thấy câu nói này không ổn, nhưng cũng chẳng bận tâm. Anh nhướng mày, “Tôi sợ cô cứu tôi không được, lại bị liên lụy, thế thì không đáng.”
Kỷ Nghênh Hạ chẳng thèm cảm kích thiện ý của anh. Cô đã quyết định cứu người thì chắc chắn đủ khả năng, nếu không cô đã về gọi người giúp. Từ trước đến giờ, cô luôn làm việc lượng sức mình, chuyện không làm nổi thì không bao giờ nhận. Vậy mà anh lại coi thường cô? Hừ, cô mỉa mai: “Anh là đàn ông mà sao lại ngã xuống đây? Nếu không gặp tôi, anh biết đến bao giờ mới có người phát hiện ra?”
Diệp Cẩm Trình nhún vai, “Xem ra tôi may mắn, nên mới gặp cô.”
Kỷ Nghênh Hạ hừ lạnh, không muốn đôi co thêm. Cô nói: “Chờ đó, tôi đi tìm mấy cây gậy.”
Không đợi anh đáp, cô đặt gùi xuống rồi xoay người đi.
Diệp Cẩm Trình nhướng mày, xem ra cô gái này là kiểu nóng tính.
Chẳng bao lâu, cô đã quay lại với hai khúc gỗ to bằng bắp tay.
"Cầm hai tay nắm lấy gậy, tôi sẽ kéo anh lên từ phía sau. Anh thấy được không?" Cô đặt gậy bên cạnh tay anh, nói.
Diệp Cẩm Trình sững người. Thân hình nhỏ bé này thật sự có thể kéo anh lên? Dù anh không nói, nhưng Kỷ Nghênh Hạ nhìn vẻ mặt anh là biết ngay anh đang nghĩ gì.
Cô hừ lạnh: "Rốt cuộc anh có làm được không, làm được thì nói một tiếng! Đàn ông gì mà lắm lời thế?"
Diệp Cẩm Trình nghẹn họng. Cô gái này người nhỏ nhưng tính tình chẳng nhỏ chút nào. Được thôi, làm sao lại không làm được? Là đàn ông thì không thể nói không. Cô đã nói vậy, anh cũng không dây dưa thêm. Cùng lắm, nếu rơi lại xuống hố, anh vẫn chịu được.
Anh nắm chặt lấy gậy, Kỷ Nghênh Hạ đứng sau anh nói: “Nắm chặt đi, tôi kéo đây!”
"Được, cô cứ kéo."
Kỷ Nghênh Hạ âm thầm vận nội lực, một cú kéo đã đưa anh ra khỏi hố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.