Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 12:
Đàm Diệp
13/11/2024
Lòng Tô Nhược nhói đau.
Cô vươn tay ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên là không, dù mẹ đi đâu, mẹ cũng sẽ đưa con theo.”
Đây là con trai cô.
Cô đã lớn lên không có mẹ ruột, bố thì bận việc, phải sống cùng mẹ kế và chị kế. Dù tính cô cởi mở và độc lập, luôn cố gắng vui vẻ, nhưng cô vẫn nhớ rõ những khoảnh khắc hoang mang và sợ hãi khi đối diện bóng tối.
Cô đã từng trải qua cuộc sống như vậy, sao có thể để con trai mình phải chịu đựng… Dù cô không nhớ gì về năm năm vừa qua, dù chưa quen với việc bỗng dưng có thêm một đứa con, cô cũng không thể lấy đó làm lý do trốn tránh trách nhiệm của mình.
“Con dâu thứ hai.”
Tô Nhược đang ngồi trò chuyện với Hàn Quả thì nghe tiếng gọi từ cửa, một giọng vừa lạ vừa quen.
Lạ vì cô không biết người đó.
Quen vì đó là giọng nói của người phụ nữ cô đã nghe lúc vừa tỉnh dậy. Bà là mẹ chồng của cô, là mẹ của “chồng” cô.
Tô Nhược nhìn ra cửa, thấy bà lão mà cô gặp ngay khi vừa tỉnh.
Cô há miệng, nhưng từ “mẹ” cứ mắc nghẹn trong cổ không sao thốt ra.
Ngô Quế Chi nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt to tròn trừng lên thật khó chịu.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng con trai lấy vợ mà đẹp có ích gì? Chỉ giỏi làm người ta mê muội, chẳng làm gì ngoài việc khiến đàn ông phục tùng, mắt chẳng để ý gì khác.
Bà nghiêm mặt, nói với Hàn Quả: “Quả Quả, con ra ngoài trước đi, bà có chuyện muốn nói với mẹ con.”
Nghe lời bà, Hàn Quả không chịu ra ngoài mà đứng chắn trước mặt Tô Nhược, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Ngô Quế Chi.
Lòng Tô Nhược lại mềm đi vì hành động của cậu, cảm giác yêu thương dâng trào.
Cô xoa đầu Hàn Quả, dịu dàng nói: “Con ra ngoài chơi đi, để mẹ trò chuyện với bà.”
Thấy cô mỉm cười nhẹ nhàng, không có vẻ gì lo lắng, Hàn Quả mới lườm bà nội rồi rời đi.
Ngô Quế Chi bị cái nhìn đó làm cho bực bội… Thằng nhóc này giống y hệt bố mẹ nó, chẳng ai dễ thương!
Tô Nhược nhìn Ngô Quế Chi và thản nhiên nói: “Mẹ, mời mẹ ngồi nói chuyện.”
Sau khi xem qua sổ ghi chép và sổ chi tiêu, cùng trò chuyện với Hàn Quả, cô không còn quá hoang mang như khi vừa tỉnh dậy.
Ít nhất cô cảm thấy mình có thể ứng phó được với bà mẹ chồng này.
Cùng lắm là không nói gì, cứ để bà muốn nói gì thì nói.
Ngoài ra, theo sổ chi tiêu, cô biết mình là giáo viên với lương tháng 25 đồng, mỗi tháng đều đưa 10 đồng cho gia đình.
Thêm vào đó, còn có ghi chú cho biết Hàn Tắc Thành mỗi tháng cũng gửi 25 đồng về cho Ngô Quế Chi, một phần là tiền dưỡng lão cho bà, một phần là chi phí sinh hoạt cho cô và Hàn Quả ở trong nhà họ Hàn.
Bình thường cô cũng mua đồ để phụ giúp gia đình.
Cô hoàn toàn không nợ nần gì Ngô Quế Chi, nên dù bà có ác ý với cô thế nào, cô cũng chẳng cần phải nhún nhường.
Cô vươn tay ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên là không, dù mẹ đi đâu, mẹ cũng sẽ đưa con theo.”
Đây là con trai cô.
Cô đã lớn lên không có mẹ ruột, bố thì bận việc, phải sống cùng mẹ kế và chị kế. Dù tính cô cởi mở và độc lập, luôn cố gắng vui vẻ, nhưng cô vẫn nhớ rõ những khoảnh khắc hoang mang và sợ hãi khi đối diện bóng tối.
Cô đã từng trải qua cuộc sống như vậy, sao có thể để con trai mình phải chịu đựng… Dù cô không nhớ gì về năm năm vừa qua, dù chưa quen với việc bỗng dưng có thêm một đứa con, cô cũng không thể lấy đó làm lý do trốn tránh trách nhiệm của mình.
“Con dâu thứ hai.”
Tô Nhược đang ngồi trò chuyện với Hàn Quả thì nghe tiếng gọi từ cửa, một giọng vừa lạ vừa quen.
Lạ vì cô không biết người đó.
Quen vì đó là giọng nói của người phụ nữ cô đã nghe lúc vừa tỉnh dậy. Bà là mẹ chồng của cô, là mẹ của “chồng” cô.
Tô Nhược nhìn ra cửa, thấy bà lão mà cô gặp ngay khi vừa tỉnh.
Cô há miệng, nhưng từ “mẹ” cứ mắc nghẹn trong cổ không sao thốt ra.
Ngô Quế Chi nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt to tròn trừng lên thật khó chịu.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng con trai lấy vợ mà đẹp có ích gì? Chỉ giỏi làm người ta mê muội, chẳng làm gì ngoài việc khiến đàn ông phục tùng, mắt chẳng để ý gì khác.
Bà nghiêm mặt, nói với Hàn Quả: “Quả Quả, con ra ngoài trước đi, bà có chuyện muốn nói với mẹ con.”
Nghe lời bà, Hàn Quả không chịu ra ngoài mà đứng chắn trước mặt Tô Nhược, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Ngô Quế Chi.
Lòng Tô Nhược lại mềm đi vì hành động của cậu, cảm giác yêu thương dâng trào.
Cô xoa đầu Hàn Quả, dịu dàng nói: “Con ra ngoài chơi đi, để mẹ trò chuyện với bà.”
Thấy cô mỉm cười nhẹ nhàng, không có vẻ gì lo lắng, Hàn Quả mới lườm bà nội rồi rời đi.
Ngô Quế Chi bị cái nhìn đó làm cho bực bội… Thằng nhóc này giống y hệt bố mẹ nó, chẳng ai dễ thương!
Tô Nhược nhìn Ngô Quế Chi và thản nhiên nói: “Mẹ, mời mẹ ngồi nói chuyện.”
Sau khi xem qua sổ ghi chép và sổ chi tiêu, cùng trò chuyện với Hàn Quả, cô không còn quá hoang mang như khi vừa tỉnh dậy.
Ít nhất cô cảm thấy mình có thể ứng phó được với bà mẹ chồng này.
Cùng lắm là không nói gì, cứ để bà muốn nói gì thì nói.
Ngoài ra, theo sổ chi tiêu, cô biết mình là giáo viên với lương tháng 25 đồng, mỗi tháng đều đưa 10 đồng cho gia đình.
Thêm vào đó, còn có ghi chú cho biết Hàn Tắc Thành mỗi tháng cũng gửi 25 đồng về cho Ngô Quế Chi, một phần là tiền dưỡng lão cho bà, một phần là chi phí sinh hoạt cho cô và Hàn Quả ở trong nhà họ Hàn.
Bình thường cô cũng mua đồ để phụ giúp gia đình.
Cô hoàn toàn không nợ nần gì Ngô Quế Chi, nên dù bà có ác ý với cô thế nào, cô cũng chẳng cần phải nhún nhường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.